Mục lục
Phong Lưu Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian dần dần trôi qua Tưởng Khâm cùng binh sĩ đã gần tới nơi tất cả đều cảnh giới tinh thần, từ từ tới.


Quân địch càng ngày càng gần, Tưởng Khâm lúc phát hiện ra liền tiện tay ý bảo binh sĩ cùng hắn bò lên, sau khi đến đỉnh sườn núi thì dừng lại cẩn thận kiểm tra trận doanh sau nửa ngày hắn trầm tư nói:


- Các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận không được để mắc sai lầm.


Chúng thiên tướng không hẹn mà gật nhẹ đầu.


Tưởng Khâm ra lệnh:


- Lý Hổ Vương Mang hai người các ngươi mang theo một trăm binh sĩ, theo bên trái vòng qua, mục tiêu là đốt lửa nấu trại, để cho quân địch lâm vào khủng hoảng.


Hai người liền lĩnh mệnh rời đi.


Tưởng Khâm lại nói:


- Nhạc Siêu ngươi mang ba mươi tiễn pháp nhổ sạch đám quân lính cho ta.


Nhạc Siêu gật nhẹ đầu trên mặt không có chút biểu lộ nào, hiển nhiên trong quân đội hắn chính là nhân vật sắp đặt tiễn pháp.


Các binh sĩ không dám lớn tiếng mỗi người đều gật đầu.


Tưởng Khâm khẽ quát:


- Xuất phát.


Tất cả các binh sĩ nhận được lệnh liền tản ra bốn phía.


Cảnh ban đêm vẫn vô cùng mông lung, ở phía xa xa còn có thể nghe thấy thanh âm triều tịch tất cả các binh sĩ đều nhanh chóng cúi lưng xuống nhẹ nhàng tới trại địch.


Bởi vì phòng bị rời rạc cho nên binh lính của Tưởng Khâm nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cơ hồ giống như không có chút phòng thủ nào vậy.


Nhạc Siêu tiến vào tra xét trạm canh gác một hồi lâu rồi thở dài, trạm canh gác ánh lên từng bó đuốc nhưng không có bóng người nào, có lẽ an nhàn quá lâu nên trở nên rời rạc.


Tưởng Khâm mang theo binh sĩ tới gần doanh trại địch tinh thần của hắn càng lúc càng trở nên hưng phấn.


Đúng lúc này ở phía trước doanh trại bỗng nhiên ánh lửa trùng thiên, khói đặc cuồn cuộn, cảnh đêm vốn vô cùng yên tĩnh bỗng trở nên lộn xộn thét to phá vỡ im lặng, đón lấy đó là thanh âm tiếng vó ngựa, tiếng kèn tiếng trống, lộn xộn.


Hiển nhiên quân địch đã bắt đầu hỗn loạn.


Tưởng Khâm quyết định thật nhanh, lập tức dẫn binh sĩ xông tới.


Đám quân trong trại đã trở nên hỗn loãn bốn phía ánh lửa hừng hực, Lý Hổ Vương Mang cơ linh nhanh nhẹn, một số binh sĩ thì tụt vào trong góc khổ chiến.


Ở trong chủ trại mười mấy binh lính vây quanh một tướng lĩnh hình dáng của hắn cong vẹo, sắc mặt vô cùng bối rối mang theo vài sự sợ hãi.


Lý Hổ vô cùng thông minh cũng không dây dưa nhiều với quân địch, hắn vừa lui vừa hét lớn:


- Các huynh đệ giết, sạch đốt trụi.


Những lời này đã đả kích không ít đến sĩ khí của quân địch.


Lúc này Tưởng Khâm dẫn ba trăm binh sĩ cũng vọt tới, gặp người liền chém.


Ở trong quân trại tiếng kêu rung trời, đao quang kiếm ảnh vang lên, đại đa số quân địch mới từ trong trận doanh mơ mơ màng màng đi ra còn chưa tỉnh đã bị binh sĩ giơ tay chém xuống, huyết vụ vung lên, chết ngay tại chỗ.


Có một số binh sĩ cố tình giết địch bình thường lười biếng huấn luyện, tuy có tâm mà vô lực.


Tưởng Khâm tay cầm thiết thương dẫn binh sĩ mạnh mẽ đâm tới xung phong chém giết tới đại trại.


Quân địch thủ lĩnh thấy tình hình như vậy thì bị dọa cho hồn phi phách tán.


Tình hình chiến đấu cơ hồ nghiêng về một bên, Lưu quân tuy nhiều nhân số hơn nhưng bất thình lình xảy ra biến cố khiến cho bọn họ không có tâm chiến đấu, binh sĩ Tưởng Khâm xông lên người thì chạy trốn người thì bị giết.


Rất nhanh chóng quân Lưu Biểu liền mất đi quyền khống chế.


Tưởng Khâm thừa thắng mà truy kích đánh bại quân địch.


Giết địch hai trăm đoạt thuyền sáu chiếc, tổn thương chỉ vài trăm người đại thắn mà trở về, càng quan trọng hơn là đã xông vào trái tim của quân địch.


Lúc này bầu trời đã xuất hiện một ánh sáng, mặt trời xuất hiện ở chân trời.


Tưởng Khâm tùy tiện chọn một chỗ sạch sẽ mà ngồi xuống.


Hắn hít sâu vào một hơi trong lòng không muốn trì hoãn quá nhiều ở chỗ này phải tranh thủ thời gian, một phương diện để cho binh sĩ chống thuyền tiếp vận, một phương diện khác thì nghỉ ngơi chuẩn bị một cuộc chiến khác.


Đã có sáu con thuyền gia nhập công tác tiếp viện tốc độ rõ ràng đã nhanh hơn nhiều.


Lại qua một canh giờ nữa tất cả binh sĩ đã qua sông.


Tưởng Khâm tụ hợp mấy tướng lãnh mà thương lượng:


- Quân ta chiếm lĩnh hai bờ sông đã gần hai canh giờ, quân địch bại binh nếu như tiếp tục chém giết sẽ khó bảo toàn rằng quân địch không có phòng bị, đến lúc đó khổ chiến sẽ bất lợi cho quân ta, chúng tướng có thượng sách gì?


Có một tướng nói:


- Tướng quân Qua sông thất thủ, quân địch sẽ không thản nhiên không cứu theo ý kiến của thuộc hạ chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng một đòn giết sạch.


Có một tướng khác phản đối:


- Quân địch chưa thăm dò chi tiết của chúng ta chắc sẽ không hành động thiếu suy nghĩ tăng cường đề phòng phái ra nhiều thám tử, lúc đó tướng quân có thể dùng kế dụ.


Một thiên tướng khác không cho là đúng:


- Hừ đổi lại là chúng ta có địch xông vào trung tâm khu vực của mình ngươi còn có thể nhẫn nại thăm dò tình hình kẻ địch sao, tám phần là vừa xuất binh vừa thám thính.


Tưởng Khâm đồng ý nói:


- Có đạo lý.


Vị thiên tướng kia được Tưởng Khâm đồng ý liền nói tiếp:- Đã vậy mạt tướng có hai kế mong tướng quân lựa chọn.


Tưởng Khâm hỏi:


- Hai kế gì?


Thiên tướng nói:


- Kế thứ nhất tướng quân có thể mang một ít binh sĩ đến dụ dỗ quân địch đại đội nhân mã vụng trộm tiến vào, kế này tuy tuyệt diệu nhưng lại mạo hiểm, vạn nhất quân địch thủ lại không ít binh sĩ thì quân ta dù thắng cũng thắng thảm.


Tưởng Khâm trầm tư không phát biểu gì.


Thiên tướng lại nói tiếp:


- Một kế khác tương đối ổn thỏa tướng quân có thể chọn địa hình ẩn nấp chờ quân địch tiến tới, đánh phục kiến thật đẹp, nhưng đây là phương pháp cầu ổn dù có thắng nhưng cũng không làm tổn thương căn cốt của kẻ địch.


Tưởng Khâm suy nghĩ một chút rồi nói:


- Chiếu theo ý của ngươi chúng ta nên mạo hiểm đánh cược một lần/


Thiên tướng cung kính nói:


- Thuộc hạ nhiều mưu nhưng không quyết đoán, tướng quân suy nghĩ sâu xa.


Tưởng Khâm cười lộ ra sự vui vẻ:


- Ngươi cẩn thận như vậy sợ ta trị ngươi đúng không?


Thiên tướng không kiêu ngạo không hèn mọn nói:


- Tướng quân đa tâm rồi, thuộc hạ chỉ làm bổn phận của mình thôi.


Tưởng Khâm thỏa mãn nói:


- Nhạc Siêu nếu như thuận lợi về sau tất nhiền sẽ có phần thưởng.


Nhạc Siêu thản nhiên nói:


- Đa tạ tướng quân.


Thiên tướng vừa rồi lại mở miệng nói;


- Tướng quân việc này cần phải bàn bạc, phải biết rằng Tùy Châu sở dĩ khó công nguyên nhân chính là nó mượn nhờ địa vị của Đồng Bách núi và Lục Lâm núi mà xây thành, hiện tại dẫn binh xuất chiến không phải làm phá hủy trận giác sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK