Dương Linh ngẫm nghĩ hỏi:
- Làm cách nào chứng minh lời ngươi nói là thật?
Binh sĩ cười khẩy, hiển nhiên hơi khinh thường Dương Linh:
- Dương tướng quân, sao ngươi không nghĩ thử coi? Nếu không phải tiểu nhân là thị vệ binh của Hoàng tướng quân thì sao có thể quen thuộc tình hình của hắn như vậy, còn dễ dàng trộm ra mấy thứ này?
Dương Linh cảm thấy có chút đạo lý, lòng không ngừng đắn đo do dự.
Binh sĩ khua môi múa mép nói:
- Bây giờ chỉ có cách kiếm thời cơ trở về Trường Sa. Chỉ cần giải thích rõ với Hàn Huyền, tin tưởng hắn sẽ vẫn giống như trước kia trọng dụng ngươi. Nếu còn ở lại trong quân doanh này, chỉ sợ sớm muộn gì sẽ mất mạng.
Dương Linh trong lòng hơi dao động, khó xử nói:
- Lần trước đầu hàng, bây giờ lại phản nữa, vậy chẳng phải là thành hạng người vô tình vô nghĩa sao?
Binh sĩ cười nói:
- Đây là do tình thế bức người, bất đắc dĩ thôi.
Dương Linh nghĩ tới phong cảnh lúc ở Trường Sa, lòng rất dao động, thầm nghĩ có nên quay về Trường Sa không.
Binh sĩ thấy đã nói trúng điểm yếu của Dương Linh, hồ hởi nói:
- Qua đêm nay ba huynh đệ chúng ta không khả năng ở lại quân doanh nữa. Nếu Dương tướng quân chịu giơ cao đánh khẽ, huynh đệ chúng ta nguyện mạo hiểm sinh mạng vì Dương tướng quân truyền tin đến Trường Sa. Chỉ không biết ý định của tướng quân thế nào?
Dương Linh cẩn thận suy nghĩ thật lâu, nếu Trương Lãng muốn giết mình thì đã sớm ra tay, cần gì khiến mình mắc tội thông đồng địch rồi giết? Không lẽ bởi vì tùy tiện chôn sống hàng tướng, sợ bị hủy thanh danh của hắn? Dương Linh nghĩ tới Trương Lãng tiếng tăm rất tốt thì càng khẳng định suy nghĩ của mình. Nếu đã vậy, chỉ cần mình cẩn thận không làm gì sai, không có nhược điểm nằm trong tay họ, theo đạo lý thì Trương Lãng sẽ không tùy tiện giết mình. Lại nói mấy người này thân phận cực kỳ đáng ngờ, nói không chừng là Trương Lãng phái tới thăm dò mình có khả năng phản bội không.
Dương Linh nghĩ như vậy lập tức đặt quyết tâm, tức giận nói:
- Các ngươi gặp trận bỏ chạy, còn lấy trộm quân tư, khó tránh tội chết, lại nhiều phen xúi giục bổn tướng quân cấu kết với các ngươi cùng nhau làm việc xấu, thật sự là tội không thể tha! Người đâu! Người đâu mau đến!!!
Dương Linh há họng kêu to, thanh âm ở trong đêm tĩnh lặng truyền rất xa.
Mấy binh sĩ thẹn quá thành giận, bị buộc chó cùng rứt giậu, cùng xuất ra binh khí muốn giết Dương Linh diệt khẩu.
Tuy Dương Linh có vài phần sức mạnh nhưng trong đêm không thấy rõ cái gì, chỉ nghe tiếng binh khí khua vang thì vội vàng chạy ra ngoài.
Phía xa lính gác tuần tra nghe tiếng kêu sớm vội vàng chạy tới đây.Mấy binh sĩ lao ra khỏi lều, vốn định đánh chết Dương Linh nhưng nghe tiếng leng keng thùng thùng, ngọn đuốc nhanh chóng tới gần, tiếng chân hỗn loạn ngày càng gần, trước mắt hai đội binh sĩ tuần tra đã cách không tới mấy chục bước. Mấy người thấy tình hình không ổn, vắt giò bỏ chạy.
Nhưng binh tuần tra đã truyền tín hiệu lên xuống, nguyên quân trại sớm bị kinh động. Tất cả đội tuần tra từ bốn phương tám hướng ùa tới. Mọi việc không cần Dương Linh nói, đội tuần tra lập tức đuổi theo binh sĩ chạy trốn bốn phía.
Rất nhanh, đội tuần tra bắt lấy mấy người quy án, toàn bộ đều sa lưới, không một ai chạy thoát được.
Dương Linh đem mọi chuyện từ đầu tới đuôi nói cho chủ tướng tuần đêm là Toàn Tông nghe.
Toàn Tông chỉ đơn giản khen hai câu lập tức rời đi xử lý công việc, bỏ lại Dương Linh vẻ mặt mờ mịt đứng đó.
Trong lều của Trương Lãng ánh đèn sáng rực, tiếng cười không ngớt.
Mấy binh sĩ quỳ bên dưới, ai cũng vẻ mặt rạng rỡ.
Trương Lãng cười toe toét, liên tục khen hay.
Điền Phong cũng than thở nói:
- Diệu, thật là diệu, chúa công thật là diệu kế.
Trương Lãng bâng quơ nói:
- Hay cũng phải cảm tạ diễn viên mới đúng. Mấy người các ngươi làm rất tốt, ta sẽ thưởng hậu hĩnh.
Mấy binh sĩ đó rõ ràng là đám người mới cùng Dương Linh chia chác. Bọn họ vui mừng liên tục cảm ơn.
Trương Lãng vừa lòng xua tay cho họ xuống.
Điền Phong thấy binh sĩ rút lui, thở dài một tiếng, nói:
- Cứ vậy thì Dương Linh chắc chắn sẽ làm phản. Không ra mấy ngày nữa tất nhiên sẽ mật báo cho Hàn Huyền, đến lúc đó có thể thực hiện kế của chúa công rồi.Trương Lãng duỗi lưng, đắc ý nói:
- Cái tên Dương Linh đúng là không đáng tin. Bây giờ mới chỉ thả vật liệu, món chính còn chưa lên nữa là.
Điền Phong đắc ý nhưng vẫn hơi lo âu nói:
- Kế này chỉ sợ hơi quá, Hàn Huyền không chịu được giết chết Hoàng Trung thì sẽ mất nhiều hơn được.
Trương Lãng vững tin nói:
- Ngươi cứ yên tâm đi, Lưu Bàn tất nhiên sẽ dốc hết khả năng bảo vệ Hoàng Trung.
Trương Lãng thế tiến như mũi tên, không tốn bao nhiêu sức lực đại quân đã cắm trại cách Trường Sa thành năm mươi dặm.
Chủ trại trung quân.
Các vị tướng xếp thành hàng, ai cũng mặt mày sáng láng, tinh thần phấn chấn.
Bên ngoài doanh trại, sắc trời một mảnh tối đen, chỉ có ngọn đuốc chiếu rọi xung quanh vài dặm đỏ rực. Bước chân của đám lính ngay ngắn mà có trật tự thỉnh thoảng vang lên ở mỗi góc. Họ đã mặc sẵn nhung trang, tùy thời chuẩn bị xuất phát.
Trương Lãng ngồi trên ghế chủ soái, vẫn là biểu tình lười biếng như vậy, hình như chưa tỉnh ngủ. Hắn ngáp một cái, khép hờ mắt, ánh mắt quét qua người các vị tướng. Ánh mắt rực cháy của tướng quân nào mà giao hòa với ánh mắt Trương Lãng thì bất giác sống lưng càng thẳng, mong chờ được hắn chú ý.
Trương Lãng từ từ nói:
- Hôm nay triệu tập các tướng, ta không nói thì chắc các ngươi cũng hiểu là vì cái gì rồi. Tuy trong Trường Sa thành chỉ có mấy ngàn thủ binh, nhưng Trường Sa thành tường thành cao dày, phòng ngự khá hoàn chỉnh, nếu cường công cứng đánh thì quân ta chỉ có nước thua. Thêm vào Lưu Bàn đã từ bỏ Du huyện, dẫn tất cả binh sĩ tới chi viện, trước đóng ngoài phía tây Trường Sa thành năm mươi dặm, hình thành thế cơ giác. Nếu chỉ là một đường binh mã này thì chúng ta không có gì phải e ngại, sợ là trong thời gian ngắn chúng ta không làm gì được họ, khiến quân Ba Khâu của Vương Uy tới. Lại có binh sĩ từ Nam quận liên miên bất tận chi viện, vậy chúng ta chưa ăn tới miệng mà còn phải nhổ ra.
Khi Trương Lãng nói những lời này thì quan sát phản ứng của các tướng sĩ có mặt, tiếp tục nói:
- Nay chỉ còn cách lấy được Trường Sa, phải đánh chiếm nó trước khi quân Vương Uy tiếp viện. Chỉ có như thế thì quân ta mới chiếm quyền chủ động trong toàn chiến cuộc.
Tuy các tướng sĩ sốt ruột muốn dẫn binh lập công giết địch, nhưng không có Trương Lãng ý bảo mệnh lệnh đứng ra xin chiến, bên dưới một mảnh tĩnh lặng.