Mục lục
Phong Lưu Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loại hành động của họ càng khẳng định suy nghĩ của Dương Linh.


Quả nhiên, mấy người vừa tản đi bỗng từ mỗi hướng tụ tập cùng một chỗ, tiếp theo đi tới cái lều cực kỳ vắng vẻ, chắc là loại phòng củi. Ba người núp ở bên trong, chẳng biết đang nhỏ to cái gì.


Dương Linh đứng ngoài lều vãnh tai nghe trộm.


Nhưng bởi vì chúng nói chuyện khá nhỏ, chỉ có thể ngắt quãng nghe cái gì châu báu, giết người linh tinh.


Dương Linh thầm nghĩ: chắc đây là mấy binh sĩ không chịu nổi hành quân cực nhọc, lén trộm mấy thứ châu báu đáng giá, tưởng bỏ trại trốn đi. Nhưng không ngờ bị mình đụng phải, đây chính là cơ hội tốt để lập công.


Nghĩ tới đây, Dương Linh lập tức ra mặt, tay vén lên rèm lều.


Gã quát to:


- Thật to gan! Đừng cho rằng việc các ngươi làm thần không biết quỷ không hay, ai ngờ bị Dương Linh đại gia ta đụng phải! Các ngươi ngoan ngoãn cùng ta đi gặp tuần ban đại nhân, hay là đợi bổn đại gia ra tay áp giải đi?


Mấy binh sĩ hình như bị hù ngây ra, ai cũng ngẩn tại đó không biết làm sao.


Mất nửa ngày, trong đó một tên lắp bắp nói:


- Dương tướng quân, xin nương tay cho, có việc gì thì từ từ bàn lại đã!


Bởi vì trong lều không đốt đèn cho nên không thấy rõ mặt bọn chúng, nhưng Dương Linh có thể tưởng tượng ra biểu tình cầu xin.


Dương Linh cười lạnh nói:


- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, các ngươi giống như làm cái gì việc tốt sao?


Một giọng khác không giống với người đầu tiên lên tiếng, miệng đầy vẻ nịnh nọt:


- Dương tướng quân, bọn tiểu nhân nguyện đem một nửa hiếu kính ngài, ngài thấy được không?


Dương Linh hỏi:


- Các ngươi trộm đồ của ai đó? Là cái gì?


Dương Linh hỏi vậy thì mấy người kia tranh nhau đáp:


- Trong bao toàn là châu báu, là chúa công thưởng cho Hoàng phó tướng!


Dương Linh kinh ngạc hỏi:


- Toàn là châu báu?


Mấy người kia thấy Dương Linh hình như có chút động lòng, càng cố sức xúi giục bảo:


- Đúng thế, bên trong toàn là châu báu, rất đáng giá!


Dương Linh vừa ghen ghét vừa khổ sở, còn có chút động lòng.


Nhưng nghĩ tới tình hình hiện tại của mình, Dương Linh chỉ có thể cứng rắn nói:


- Hôm nay các ngươi chết chắc rồi, đi theo ta cùng gặp Hoàng tướng quân!


Đám binh sĩ lại van nài.


Dương Linh quyết tâm không bị dụ hoặc. Đối với loại người như Dương Linh, gã không chấp nhận điều kiện là bởi vì dụ hoặc còn chưa đủ. Cho nên muốn trung thành đối với Trương Lãng, đó là vì điểm phản bội quá thấp, cho dù ở chỗ Hàn Huyền cũng thế mà thôi. Một khi có điều kiện, gã sẽ vẫn phản bội.


Binh sĩ thấy dụ dỗ không được, lập tức sửa giọng uy hiếp nói:


- Dương tướng quân, ngươi còn chưa biết tình hình hiện tại của mình đúng không?


Điểm này nói trúng chỗ đau của Dương Linh, gã muốn phản bác rồi lại khát vọng muốn biết đối phương định nói gì.


Dương Linh bèn hỏi:


- Bây giờ chẳng phải bổn tướng quân tốt lắm sao? Ta tin không bao lâu sau sẽ được chúa công trọng dụng.


Binh sĩ giáp cười nói:


- Dương tướng quân, ngươi suy nghĩ ngây thơ quá chứ? Kỳ thực cũng khó trách, ngươi vốn không biết suy nghĩ của cấp trên. Chỉ sợ không lâu sau ngươi chẳng những không được trọng dụng mà còn đầu rơi xuống đất. Ngươi có tin hay không?


Tuy Dương Linh không hoàn toàn tin tưởng nhưng trong lòng có chút kiêng dè.


Gã tức giận nói:


- Ngươi cho rằng xúi giục như vậy là sẽ khiến bổn tướng quân tha cho sao? Không lẽ các ngươi đã quên? Chúa công bên ngoài nổi danh yêu tài, chưa bao giờ tùy tiện giết người nào. Các ngươi là đang chó cùng rứt giậu, tùy tiện phỉ báng người khác!


Binh sĩ ất tiếp lời:


- Vậy là ngươi không biết rồi. Ngươi nói không sai, chúa công đúng là rất quý trọng nhân tài, không tùy tiện giết ai. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúa công không giết người, đặc biệt trong hoàn cảnh cực kỳ bất lợi. Ngươi nên biết hiện nay chiến tuyến Hạ Khẩu cực kỳ căng thẳng. Bây giờ Trường Sa là chỗ đột phá, có tác dụng quyết định cho chiến cuộc. Làm kỳ binh, Trương Lãng đích thân dẫn dắt, có thể thấy tình huống đã tới lúc gấp rút lắm rồi. Nếu có thể dùng mạng của tướng quân ngươi đổi lấy trận thắng lớn, ngươi nói Trương Lãng có làm hay không?


Dương Linh nghi ngờ hỏi ngược lại:


- Tuy Dương ta tin tưởng năng lực của mình, nhưng chắc còn chưa đến mức ảnh hưởng cả chiến cuộc chứ?


Binh sĩ giáp không chút luống cuống đáp:


- Dương tướng quân, không phải tiểu nhân nói quá chứ năng lực của ngươi chỉ có thể ảnh hưởng Trường Sa mà thôi. Nhưng chỉ cần một điều này là đủ rồi. Không biết bây giờ tướng quân có hứng thú giao dịch với ta không? Nếu tướng quân tin tưởng ta thì hãy thả huynh đệ chúng ta, nếu tướng quân không tin thì huynh đệ chúng ta liều mạng, dù sao cũng là chết thôi.


Dương Linh trong lòng dao động, nghĩ nửa ngày, cuối cùng cắn răng nói:


- Vậy ngươi hãy nói xem, rốt cuộc là sao?


Binh sĩ ất tiến lên kéo Dương Linh lại gần, nhìn ra bên ngoài, nhanh chóng kéo rèm. Bên trong một mảnh tối đen.


Dương Linh vừa định lên tiếng thì binh sĩ kia đã thấp giọng nói:


- Dương tướng quân, ngươi có biết là đã tai họa ngập đầu không?


Dương Linh có chút bất mãn nói:


- Rốt cuộc là có chuyện gì?


Binh sĩ giáp thủng thẳng nói:


- Mấy ngày trước, Hoàng tướng quân và Tôn tướng quân uống rượu với nhau, tiểu nhân ở bên cạnh phục thị. Hai vị tướng quân bắt đầu say, cao giọng bàn luận, trong đó có nhắc tới tướng quân ngài đây.


Nói đến đây thì binh sĩ cố ý ngừng lại, gợi lên lòng tò mò của Dương Linh.


Dương Linh nhướng mày, nhỏ giọng hỏi:


- Nói ta thế nào?


Binh sĩ giáp ngập ngừng nói:


- Lúc đó Hoàng phó tướng nói với Tôn phó tướng rằng Dương tướng quân ngươi làm người không đáng tin, không có chút bản lĩnh gì, tại sao không trực tiếp giết cho rồi, còn để ngươi đầu hàng?


Binh sĩ đến đây thì tạm dừng, gã cảm giác rõ ràng cảm xúc của Dương Linh biến đổi, bởi vì tức giận mà hô hấp biến dồn dập.


Dương Linh lạnh lùng nói:


- Nói tiếp đi.


Binh sĩ nói tiếp:


- Tôn phó tướng lập tức cười to nói Hoàng phó tướng không hiểu, kỳ thực chúa công khiến Dương tướng quân đầu hàng chẳng qua là muốn lúc tấn công Trường Sa, đem đầu của ngươi treo trên cây cờ ba ngày, sau đó đưa xác tới Hàn Huyền, tiện cho xúi giục.


Dương Linh bật thốt:


- Có thật không?


Binh sĩ nói:


- Dương tướng quân, ngươi hãy nghĩ thử xem, trước kia ngươi ở Trường Sa đi theo Hàn Huyền thì cũng tính là nhân vật làm mưa làm gió, muốn gió có gió muốn mưa được mưa. Quan trọng là Hàn Huyền luôn tin tưởng ngươi, mà ngươi chưa hề khiến hắn thất vọng, trở thành phụ tá đắc lực của hắn. Nếu lúc này đem đầu ngươi treo trên quân kỳ thì tất nhiên Hàn Huyền sẽ bị đả kích rất lớn, rối loạn tấc lòng. Nói không chừng xúc động muốn báo thù cho tướng quân mà trúng kế của chúa công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK