- Lão gia có biết tiểu sư muội của nô gia?
Một câu nói đánh thức Trương Lãng khỏi suy tư, hắn lắc đầu bảo:
- Không quen biết, nhưng có nghe nói.
Bồ Nhu thầm nghĩ tiểu sư muội của mình tuy là con gái của danh sĩ Kinh Châu, Hoàng Thừa Ngạn Chi, nhưng từ nhỏ đã đi theo sư phụ, chưa từng xuống núi, tại sao Trương Lãng biết được chứ? Dù lòng nghĩ vậy nhưng nàng không dám hỏi nhiều.
Trương Lãng bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi:
- Có phải Hoàng Nguyệt Anh mặt mũi rất xấu?
Thốt ra xong Trương Lãng rất là hối hận, sao mình có thể lỗ mãng như vậy?
Bồ Nhu mê mang ngẩng đầu nhìn Trương Lãng, thầm nghĩ người này muốn làm gì? Không lẽ có ý tưởng xấu?
Ngoài miệng thì nàng nghi hoặc nói:
- Đâu có, tuy không đẹp lắm nhưng không tính khó coi.
Trương Lãng nghẹn họng, trách mình tại sao thiếu não hỏi vấn đề này chứ. Tin đồn rốt cuộc chỉ là tin đồn, luôn có sai biệt với hiện thực. Chỉ là không biết bây giờ nàng đã gả cho Gia Cát Lượng chưa?
Bồ Nhu mặc kệ Trương Lãng nghĩ như thế nào, dù sao nhìn phản ứng của hắn thì xác suất báo thù cho nàng tăng rất lớn.
Nàng thăm dò hỏi:
- Lão gia, việc của nô gia…
Trương Lãng thầm nghĩ, ‘trong truyền thuyết’ Gia Cát Lượng nâng niu quạt lông ngỗng như hòn ngọc quý, như bóng với hình. Y làm vậy không chỉ biểu đạt tình nghĩa phu thê chân thành tha thiết, chủ yếu là vì quen thuộc vận dụng mưu lược trên cây quạt. Cho nên dù là xuân hạ thu động tay không rời cây quạt. Chỉ cần mình tìm cách lấy được cây quạt rồi tặng cho Gia Cát Lượng, vậy đối phương sẽ cảm kích mà…hắc hắc hắc, nghĩ tới đây, Trương Lãng đắc ý cười tà ác.
Vậy thì bây giờ vấn đề trước mắt là rốt cuộc Gia Cát Lượng và Hoàng Nguyệt Anh có biết nhau chưa? Nếu chưa biết thì không phải là mình giỏ tre múc nước công dã tràng? Nhưng có cây quạt cũng không sai. Nếu như không may quen biết thì…nghĩ nghĩ, Trương Lãng cuối cùng không thể khống chế cảm xúc hưng phấn.
Hắn hét to nói:
- Được rồi, chỉ cần nàng có thể lấy đến cây quạt, ta sẽ giúp nàng báo thù giết cha!
Bồ Nhu thấy Trương Lãng rốt cuộc mở miệng vàng, kích động đến không thể kiềm chế nước mắt tuôn rơi.
Nàng quỳ xuống đất, giọng nghẹn ngào nói:
- Ân của đại nhân như tái sinh, chỉ cần có thể giết chết nghịch tặc Viên Thiệu, tiểu nữ tử nguyện vượt lửa qua sông, không tiếc gì!
Trương Lãng rung động nói:
- Nàng đừng lên đi, đừng dùng đại lễ như vậy.
Bồ Nhu nức nở tạ ơn, chậm rãi đứng dậy, mặt đầy vệt nước mắt, hốc mắt vừa đỏ vừa sưng.Trương Lãng nhìn có chút không đành lòng, nhưng vẫn là nói thật:
- Ta có điều phải trước tiên nói rõ ràng với nàng. Ta không dám cho nàng thời gian chính xác, có lẽ là một năm, có lẽ là mười năm, có lẽ là cả đời này cũng không khả năng hoàn thành nhiệm vụ như vậy.
Bồ Nhu còn đang lau nước mắt, nghe Trương Lãng nói thế thì đầu tiên là ngây ra, sau đó biểu tình kiên quyết nói:
- Tiểu nữ tin tưởng đại nhân. Chỉ bằng vào sự chân thành này của đại nhân đã đáng giá tiểu nữ chờ đợi.
Trương Lãng im lặng, thật lâu sau mới lên tiếng:
- Vậy tối nay nàng ở lại đây nghỉ ngơi đi, ta sai người chuẩn bị phòng khách cho nàng.
Bồ Nhu yêu kiều hành lễ, nhẹ giọng nói:
- Đa tạ đại nhân.
Sau đó Trương Lãng gọi Điển Vi đứng sau lưng mình ra, nói:
- Ngươi dẫn Bồ cô nương xuống đi, sắp xếp khách phòng tốt nhất cho nàng.
Điển Vi mới rồi đứng nghe hết câu chuyện, thái độ đối với Bồ Nhu thay đổi rất nhiều.
Gã nghe hắn dặn thì nhe cái miệng rộng cười nói với nàng:
- Đại muội muội, đi theo ta, ta dẫn muội đi phòng khách!
Bồ Nhu chớp mắt hồi phục dáng vẻ bình thường, cười quyến rũ nói với Điển Vi:
- Vậy thì đa tạ đại ca.
Lúc hai người đi tới cửa, Bồ Nhu ngừng bước, ngoái đầu cười, phong tình vạn chủng nói:
- Lão gia cứ yên tâm đi, nô gia chẳng những đem tuyệt thế thần binh mà phụ thân luyện thành tặng cho ngài, hơn nữa cũng sẽ lấy được quạt lông ngỗng, coi như là tiểu sư muội của nô gia cũng…ha ha ha…
Bồ Nhu vừa nói vừa nháy mắt với Trương Lãng, tuy không nói ra nhưng ẩn ý đã rất rõ ràng.
Trương Lãng cực kỳ lúng túng, may là Bồ Nhu không nói thêm cái gì, cùng Điển Vi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người biến mất, Trương Lãng thầm cản thán sức sống của cô gái này thật dẻo dai. Mới một lát thôi chẳng những từ trong thống khổ quay về bộ dạng bình thường, còn bắt được sơ hở trong lời nói vừa rồi của mình, phản kích. Nếu không phải mình đối với Hoàng Nguyệt Anh chỉ có lòng tò mò, xem tình huống thì Bồ Nhu đã được như ý rồi.
Mang theo cảm thán như vậy, Trương Lãng trở về phòng chuẩn bị đi ngủ. Nhưng nghĩ tới Hoàng Nguyệt Anh và Gia Cát Lượng, hắn hưng phấn lật qua lật lại không ngủ được.
Cuối cùng hắn kiềm không được ôm Dương Dung buồn ngủ mơ hồ, hưng phấn vô cùng nói:
- Dung nhi, muội có biết lúc nãy ta có được thu hoạch gì không?
Dương Dung khép hờ mắt, rèm mi dài khẽ động, mũi khẽ ‘ừ’ một tiếng rồi lại im lặng.
Trương Lãng thì vui sướng nói một hơi:
- Chắc muội không biết, mới rồi ta gặp phải là sư tỷ Bồ Nhu. Hoàng Nguyệt Anh là ai chắc muội biết chứ? Nàng chính là lão bà của Gia Cát Lượng! Chỉ cần có thể gặp được nàng thì ngày Gia Cát Lượng vì ta xuống núi sẽ không xa! Nếu có Gia Cát Lượng gia nhập bên tay, liên thủ với đám Quách Gia, Điền Phong, thế thì giang sơn thành vật trong túi ta rồi!
Trương Lãng càng nghĩ càng đắc ý, không thể kiềm chế được cất tiếng cười dài.
Bỗng nhiên Dương Dung xoay người, như cọp cái nổi giận một khuỷu tay giật chỏ vào ngực Trương Lãng.
Tiếng cười ngừng bặt.
Dương Dung mất cơn buồn ngủ, lớn tiếng giận dỗi nói:
- Huynh có để cho người ta ngủ không thì bảo!
Trương Lãng không ngờ vui quá hóa buồn, vẻ mặt đau khổ ôm ngực ở trên giường rên rỉ nửa ngày.
Dương Dung cáu kinh kéo chăn xoay qua bên kia, trước khi thiếp ngủ còn không quên nói:
- Sao huynh ngốc như vậy, Gia Cát Lượng xuống núi là việc khi nào chứ? Người ta lúc đó mới khoảng hai mươi tuổi. Huynh chậm rãi vui sướng đi, chuyện lớn cỡ nào cũng không liên quan đến ta!
Trương Lãng một bên gào rú một bên oán hận nghiến răng, nhưng không làm gì được Dương Dung. Hắn chỉ có thể buồn bực nằm trên giường nghĩ lung tung.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng Tự dẫn ba ngàn quân kỵ binh tiên phong bắt đầu hướng tới giao giới Dương Dự, trấn Hạ Thái tiến binh.
Rất nhanh đã nhận được tin tức bên Cao Thuận, gã lĩnh ba vạn binh Hợp Phì bắt đầu ra vào An quốc, chuẩn bị qua Kinh Dương Tuyền trọng trấn, nhanh chóng tới sát biên giới Dự Châu. Quân Sơn Việt của Mao Anh cũng theo sau đó.