Mục lục
Phong Lưu Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt sông Xích Bích, trống trận vang tận trời, thanh âm khiến người máu sục sôi thời thời khắc khắc kích thích mỗi người trên chiến trường. Thao tướng binh sĩ phối hợp kèn xung phong, gần như dùng hết sức lực liều mạng xông pha. Binh sĩ trên thuyền tùy thời chờ đợi trận sát phạt đến. Tay nắm chặt binh khí có ánh sông chiếu rọi lãnh diễm như sương khói, tăng sát khí gấp đôi.


Tưởng Khâm sử dụng gà vài chiến hạm hạng to, không phải loại quân Trương Lãng ở Nhu Tu lĩnh nghiên cứu chế tạo ra thứ mới nhất, chỉ hơi thay đổi một chút mà thôi. Nhưng tính năng thuyền biểu hiện cả ra ngoài, dù thuyền to mà tốc độ không chậm. Trên thuyền có không ít binh sĩ, nước ăn không hề thâm. Đặc biệt là sau khi giương buồm, nhờ gió thì tốc độ tăng nhanh gần gấp đôi, chỉ chớp mắt đã tiến vào phạm vi bắn tên.


Tuy Hoàng Xạ bị bất ngờ nhưng bản lĩnh thường ngày bắt đầu hiện ra ngoài. Dù trên mặt gã có vẻ hoảng sợ nhưng từng hành động vẫn cực kỳ ổn định.


Gã chỉ huy thuộc hạ:


- Nay thuyền ngộ cảnh, có thể lệnh trung quân vang ba tiếng pháo, sau đó khiến các thuyền đánh trống, khiến binh sĩ trên thuyền lớn tiếng kêu gào tăng mạnh quân uy. Ai trái lệnh sẽ xử theo quân pháp!


Hoàng Xạ vừa dứt lời thì lập tức có binh sĩ bắn ba tiếng pháo, sau đó chiến thuyền lớn nhỏ của thủy quân Lưu Biểu đều gióng trống khua chiêng, binh sĩ lớn tiếng gào la mượn đó tăng quân uy. Thoáng chốc tiếng la hét và tiếng trống truyền khắp các thuyền. Sĩ khí Lưu quân tăng không ít.


Hoàng Xạ vừa lòng gật đầu, nói tiếp:


- Thủy chiến là chiến về thuyền, ưu tiên nhất là hỏa công. Nhưng tiên phong quân địch tới gần, sẽ sợ bị ngộ thương, không thể bắn hỏa tiễn công kích. Khiến Tưởng Khâm gióng trống khua chiêng, theo sau tất nhiên là chủ lực xung phong, chủ chiến hạm của gã tất nhiên theo đuôi. Bởi vì quân hạm lớn lướt trên mặt nước như ốc sên bò, dù có giương buồm thêm vào sức gió cũng không bằng tốc độ thuyền nhẹ. Bây giờ có thể khiến binh sĩ chuẩn bị vải thô, dầu hắc thứ dễ cháy, đợi đại đội Tưởng Khâm tiến vào phạm vi công kích thì sẽ tấn công.


Bên cạnh một bộ tướng hỏi ngay:


- Vậy còn quân tiên phong của địch?


Hoàng Xạ nhìn thuyền nhỏ của Tưởng Thân chậm rãi bị cánh chủ lực của mình áp chế, không còn nhanh nhẹn như mới bắt đầu.


Gã cười vui vẻ nói:


- Ngươi xem đi, chẳng phải đã thu xếp xong? Thủy quân lên thuyền chiến đấu, dũng thì tất thắng. Nay dù quân ta mệt nhưng có lưu thế về số lượng binh sĩ. Huống chi quân địch bị bao vây, khó mà xoay chuyển, một khi bị buộc đánh giáp lá cà thì quân ta thắng chắc.


Lúc này, binh sĩ trên đỉnh thuyền đột nhiên kêu to:


- Tướng quân, không hay rồi! Chiến hạm của quân địch đã lao đến!


Hoàng Xạ bất mãn nói:


- La hoảng cái gì? Họ đâu phải cưỡi ngựa bay, còn chưa tiến vào tầm bắn nữa là!


Binh sĩ la to:


- Không phải đâu! Tướng quân! Tốc độ xung phong của chiến thuyền quân địch nhanh lạ thường, ngay cả ‘Mông Xung Hào’ cỡ lớn cũng cực kỳ nhanh. Theo tốc độ này thì chưa tới thời gian nửa nén hương là sẽ tới ngay!


Hoàng Xạ mặt tràn đầy khó tin, vung tay nói:


- Chúng ta đi xem thử!


Hoàng Xạ nhanh chóng leo lên đỉnh tầng hai thương thuyền, mắt nhìn chằm chằm mặt biển phẳng lặng phía xa. Theo thời gian trôi qua, con ngươi Hoàng Xạ không ngừng mở to, biểu tình trên mặt dần biến đổi, không còn bộ dáng nhẹ nhàng mới rồi nữa, biến cực kỳ dữ tợn.


Gã hét to:


- Lập tức giơ cờ hiệu! Khiến Lục Vận, Trần Thuật rút về! Cùng lúc đó khiến binh sĩ thổi kèn xung phong, đại quân bắt đầu xông lên! Phải chuẩn bị sẵn sàng sẽ đánh giáp lá cà! Má nó, mau lên! Nếu không thì Lục Vận, Trần Thuật tiêu đời!


Thuộc hạ bên cạnh gã cũng sốt ruột, bất giác to họng hơn:


- Tướng quân. Chính giữa còn có một đội binh sĩ kiềm chế, ngăn cản hướng đi tới của chúng ta!


Hoàng Xạ tức ói máu, tát cho thuộc hạ một bạt tay, hét to:- Đồ ngu, lao thẳng qua! Lấy sức lực quân hạm to của chúng ta. Còn sợ không đụng ra thủy lộ sao!?


Thuộc hạ đó không phục lắm nhưng không dám cãi lại.


Hoàng Xạ sốt ruột đến liên tục xoa tay, miệng không ngừng lầm bầm:


- Sao có thể như vậy? Sao có thể chứ? Tại sao chiến hạm của quân địch ngoài dự đoán, có tốc độ nhanh như vậy?


Hoàng Xạ nóng nảy nhưng Tưởng Khâm cũng không dám sơ sẩy. Thủy chiến khác với lục chiến, kỳ thực gã khiến hai đội tàu ra trận thì hơi nguy hiểm, nhưng nên biết rằng thuyền mà Tưởng Thân, Vương Minh thống lĩnh có tên là Mông Đồng, là chiến thuyền nhỏ chuyên môn làm loại hình tấn công. Bên ngoài hẹp dài, có da trâu bao bọc, liên hạm đục lỗ hổng, hai bên có lỗ nỗ song mâu, thuyền địch rất khó tới gần, lại không sợ tên đạn tấn công, tiện cho nhanh chóng công địch. Chính bởi vì như thế Tưởng Khâm mới tự tin vài phần, tin tưởng Hoàng Xạ không khả năng một ngụm nuốt trọng đội tàu của mình.


Theo cờ hiệu hai bên không ngừng biến đổi, đội tàu hai phe chậm rãi xảy ra biến chuyển. Đội tàu của Hoàng Xạ muốn lùi nhưng không ngờ tốc độ của Tưởng Khâm nhanh đến vậy, ngay cả lâu thuyền Mông Xung dài chừng ba, bốn mươi thước cũng có thể theo sát sau Xích Mã thuyền, khoảng cách không bao nhiêu.


Vốn Trần Thuật định áp chế Vương Minh, xem chiến thắng đang tới ngày càng gần thì gã chợt phát hiện từ chủ hạm truyền đến cờ hiệu kêu mình rút lui. Gã cũng nghe thấy kỳ binh phát đến tín hiệu, phía trước có rất nhiều đội tàu bắt đầu xung phong. Trần Thuật cực kỳ buồn bực, nhưng không thể trái quân lệnh, thêm vào quân địch đến quá nhanh, có khả năng mình sẽ bị vây đánh. Trần Thuật lui binh không thể không nói là chậm.


Nhưng mà, Trần Thuật vẫn là đánh giá thấp Vương Minh.


Vương Minh bỗng chủ động dựa sát vào, hơn nữa lúc Trần Thuật còn chưa kịp đem đầu thuyền chuyển dời thì lợi dụng tốc độ của Mông Xung dán sát thuyền của Trần Thuật. Hơn nữa binh sĩ bắt đầu vung trường mâu gần trượng, từ mâu huyệt đâm loạn ra. Nếu như là lúc mới bắt đầu, Trần Thuật rất mong chờ có chuyện tốt như vậy, hai bên có thể ngay mặt đấu tranh. Nhưng giờ phút này, quân đội chủ lực quân địch đã lên rồi, hiển nhiên Thôi Phương còn cần chút thời gian mới cứu viện kịp. Điều gã có thể làm chỉ còn nước rút lui. Nhưng thuyền của Vương Minh cứ bám chặt bộ phận lớn nhân mã của gã, muốn lùi cũng không được.


Trần Thuật dứt khoát liều mạng, cũng hy vọng đại đội Hoàng Xạ có thể sớm tiến đến.


Gã rống to vài tiếng khích lệ binh sĩ:


- Các huynh đệ, các ngươi đều là đàn ông chân chính, giờ phút kiến công lập nghiệp tới rồi! Hãy cầm lấy binh khí của các ngươi, vung trường mâu của ngươi đi, hết sức giết địch đi! Hạm đội chiến đấu của Hoàng tướng quân lập tức tới ngay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK