- Ngươi biết bọn họ là những người nào không?
Quan quân nói:
- Bẩm tướng quân những người này là sơn tặc trên núi về phần vì sao tập kích Lăng tướng quân bọn chúng chỉ nói là cướp tài không có động cơ khác.
Triệu Vân nheo mắt lại nụ cười trên mặt vô cùng tự nhiên:
- Cướp tài sao? Ngự tra rõ ràng chưa?
Quan quân cung kính nói;
- Tướng quân thuộc hạ đã điều trả õ ràng rồi tổng cộng có năm trăm sơn tặc, dẫn đầu là Tả Vinh, tuy nhiên nguyên nhân bọn chúng cũng không nhắc tới.
Sắc mặt của Triệu Vân phát lạnh, trong lòng trở nên trầm trọng hơn rất nhiều, xem ra Chu Dị này giảo hoạt không giống bình thường, biết rõ binh sĩ của mình không thể động tay cho nên cổ động đám dân này liều mạng nghĩ tới đây Triệu Vân lien đưa mắt nhìn Chu Dị.
Trên mặt của Chu Dị không có biểu lộ gì cũng không bối rối chỉ là ngẫu nhiên trong mắt chớp lên hào quang, không biết là đang nghĩ cái gì.
Lúc này Từ Tuyên một mực nhắm mắt bỗng nhiên thản nhiên nói:
- Sơn tặc này to gan quan binh cũng không để vào mắt cần phải sớm trừ diệt.
Triệu Vân chớp mắt giận dữ kêu lên:
- Chu Hoàn.
Chu Hoàn vôi mừng liền đứng ra khỏi hàng:
- Có thuộc hạ.
Triệu Vân vung kỳ lệnh lên mà quát:
- Ngươi mang ba nghìn đội ngũ trừ bỏ sơn tặc, nhớ kỹ thủ lĩnh phải bắt sống cho ta, ta muốn xem thần thánh phương nào mà dám liều lĩnh như thế.
Chu Hoàn tuân lệnh hăng hái đi điểm binh mã.
Triệu Vân nhìn Từ Tuyên thấy hắn nhắm mắt như dưỡng thần liền hạ lệnh:
- Đã như vậy quân ta tĩnh dưỡng mấy ngày hành quân sau này thương nghị.
Chúng tướng không tranh luận phục tùng mệnh lênh.
Đúng lúc chúng tướng rời khỏi Triệu Vân bỗng nhiên hạ lệnh:
- Gần đây tất cả các trạm gác tăng cường thủ vệ, không có thủ dụ của ta không cho ai rời khỏi doanh, ai dám trái lệnh, chém.
Chữ "Chém" vang lên vô cùng hữu lực khiến cho người ta phải rét lạnh.
Mấy ngày sau Chu Hoàn thành công lãnh nhiệm vụ bắt sống Tả Vinh và mấy thủ lĩnh,.
Đên đó Triệu Vân Cao Thuận Từ Tuyên ba người tiến tới gian thẩm vấn.
Tả Vinh vô cùng cao lớn cả người cơ bắp cuồn cuộn, mặt râu quai nón hình dáng như chuông đầu, mặt đầy sẹo, xem ra là một nhân vật hung ác rắn rỏi.
Triệu Vân nhìn Tả Vinh chằm chằm, hai mắt như phóng hỏa người này cứng mềm không ăn làm cho hắn tốn không ít thời gian.
Triệu Vân từ từ hít một hơi, lạnh lùng nói:
- Ngươi rượu mời không muốn muốn uống rượu phạt muốn ta tâm ngoan thủ lạt rồi có ai không mang cho ta một túi kiến còn có một lọ mật ong nữa.
Từ Tuyên kinh ngạc nhìn Triệu Vân.
Mà Tả Vinh tức giận trừng hai mắt gầm rú nói:
- Loại chó má nhà ngươi có giỏi thì cho lão tử một đao xem lão tử có nhíu mày không.
Triệu Vân lạnh lùng nói:- Nếu như cho ngươi chết như vậy thì có phải tiện nghi cho ngươi rồi không, ta muốn cho ngươi sống không được chết cũng không xong.
Tả Vinh cắn chặt răng hận không thể ăn thịt Triệu Vân.
Triệu Vân bỗng nhiên cười:
- Ta xem ngươi cứng rắn đến khi nào, ngươi chắc biết tiếp theo ta sẽ làm thế nào, trước hết là đem ngươi tẩy sạch sau đó bội mật ong trên mỗi nơi của ngươi, sau đó thì sao hắc hắc ngươi cũng biết những con kiến nhỏ kia rất đáng yêu đó.
Tả Vinh bắt đầu biến sắc.
Cao Thuận và Từ Tuyên đều quái dị nhìn hắn, giống như lần đầu tiên nhìn vậy.
Triệu Vân bỗng nhiên biến sắc mặt hung ác nói:
- Cho ngươi nếm tư vị đó, ngẫm lại hàng nghìn vạn con kiến ở trên người của ngươi không chỗ nào không có, cắn từng tấc da thịt của ngươi cho ngươi sống không được chết cũng không xong ha ha.
Tả Vinh nhịn không được chửi ầm lên:
- Ác ma ngươi không phải là người.
Tả Vinh bỗng nhiên cụp đầu nói:
- Ta nói tất cả ta đều nói, ta tập kích quý binh là vì tiền tài.
Triệu Vân tiếp lời:
- Thế nhưng trong quân đội không có tiền tài.
Tả Vinh hối hận nói:
- Đại khái mấy ngày trước có người tới sơn trại chúng ta muốn cho chúng ta tập kích đưa trước cho chúng ta năm trăm lượng bạch ngân sau khi thành công sẽ đưa thêm năm trăm lượng nữa, đại nhân phải biết rằng một nghìn lượng bạc trắn đủ để cho thảo dân và các huynh đệ sông vài chục năm cho nên thảo dân thực sự động tâm.
Triệu Vân và Từ Tuyên nhìn nhau liền hỏi:
- Người nọ thế nào?
Tả Vinh nhớ lại:
- Người kia cao gầy xấu xí nói khẩu âm Giang Nam.
Từ Tuyên liền hỏi:
- Hắn tên là gì ngươi có biết không?
Tả Vinh đáp:
- Hắn tự xưng là Khổng Lượng.
Triệu Vân hoài nghi nói với Từ Tuyên:
- Đây hẳn là thủ hạ của Chu Dị nhưng Chu Dị ngoan độc hẳn đã giết người diệt khẩu rồi.
Từ Tuyên suy nghĩ:
- Có khả năng này nhưng hiện tại phải lập tức triệu tập tất cả các binh sĩ cho bọn họ nhận thực trọng điểm là binh mã của Chu Dị.
Triệu Vân đáp:
- Còn nữa phải bảo hộ Tả Vinh ta sợ Chu Dị sẽ có hành động.
Từ Tuyên dĩ nhiên là minh bạch ý của Cao Thuận, hắn lo lắng rồi quyết đoán nói:
- Triệu tướng quân hạ quan nghĩ nên lập tức hạ lệnh tối nay ngoại trừ tăng cường binh sĩ tuần tra những binh sĩ còn lại không được rời khỏi, vì phòng ngừa Chu Dị có tâm diệt khẩu cho nên vô luận là chỗ nào xảy ra sự tình tướng lãnh nơi đó sẽ bị xử phạt nặng.
Cao Thuận liền nói:
- Mạt tướng không rõ ý của tiên sinh Chu Dị giết người diệt khẩu đến chết không có đối chứng không phải rất tốt sao, vậy hắn không lo sợ gì nữa, hơn nữa tướng quân có mệnh lệnh này chỉ sợ thật sự diệt khẩu rồi cũng khó xử lý.
Từ Tuyên gật đầu tự nhủ:
- Đúng vậy nước xa không cứu được lửa gần.
Từ Tuyên trầm tư liền nói:
- Đã có.
Triệu Vân khẩn trương hỏi:
- Tiên sinh có thượng sách gì?
Từ Tuyên cười mị nói:
- Triệu tướng quân, không bằng dẫn Chu Dị đi uống rượu thì thế nào?
Triệu Vân sáng ngời hai mắt vỗ ta cười to mà nói:
- Được, Từ tiên sinh nói rất đúng.
Sau đó Triệu Vân võ tảng đầy đủ tay cầm phôi kiếm mang theo một số thị vệ thiếp thân, đằng đằng sát khí xông tới doanh trại của Chu Dị Chu Dị đang cùng với một số tâm phúc quây tròn như thương nghị gì vậy.
Chu Dị thấy tình cảnh anfy thì sợ hãi vội vàng đứng lên mà bối rối nói:
- Tướng quân, đây là...
Chu Dị liền phản ứng, khiến cho Triệu Vân cảm thấy có vấn đề, bỗng nhiên hắn phát hiện ra một võ tướng gầy teo xấu xí giống như hình dạng trong miệng của Tả Vinh thì liền hỏi:
- Người này xưng hô thế nào, có chức gì?
Người kia liền hành lễ:
- Thuộc hạ là Dương Anh, hiện giữ chức quản trưởng quận đội úy.