- Mụ đàn bà thối này quá đáng ghét, dám lừa lão Điển. Ta phải đập bể cửa tiệm này của ả!
Điển Vi muốn vung tay nhưng bất đắc dĩ Triệu Vân dùng hết sức túm chặt, khiến gã không thể động đậy.
Điển Vi ủ rũ nói:
- Tử Long, ngươi làm vậy là sao?
Triệu Vân không nói nhiều, chỉ nhếch môi hướng Trương Lãng. Mắt hổ của Điển Vi vừa lúc giao nhau với ánh mắt Trương Lãng, thoáng chốc xúc động cái gì đều xẹp hết.
Mới rồi Trương Lãng cẩn thận quan sát phản ứng của bà chủ quán, thấy lúc Điển Vi vung tay lên thì tuy trên mặt nàng có vẻ sợ hãi nhưng trong mắt cực kỳ bình tĩnh, không chút nào hoảng loạn. Trương Lãng dám chắc chắn biểu tình của nàng là cố ý giả bộ. Bởi vì ánh mắt không thể lừa được người khác. Điều này khiến hắn nhớ tới một trăm lẻ tám anh hùng Lương Sơn Bạc Thủy Hử, trong đó có Mẫu Dạ Xoa Tôn Nhị Nương.
Trương Lãng thấy sắc trời đã tối đen, nếu quay về chậm thì sợ là sẽ khiến Dương Dung chờ đợi sốt ruột.
Nghĩ tới đây, hắn đứng dậy nói với hai người Điển Vi và Triệu Vân:
- Cũng đã muộn rồi, chúng ta nên trở về đi.
Tiếp theo hắn lấy ra một chuỗi đồng tiền đưa cho bà chủ quán, mỉm cười nói:
- Tay nghề của nàng rất tốt, lần sau có cơ hội sẽ đến nữa.
Nếu bà chủ quán còn chưa nhìn ra Trương Lãng là thủ lĩnh trong ba người này vậy nàng uổng công lăn lộn rồi. Từ lúc Trương Lãng tiến vào thì nàng lập tức cảm giác ra ba người này không phải người thường. Điển Vi thì khỏi phải nói, tuy nhìn rất thô lỗ, kỳ thực có sức mạnh vô cùng. Triệu Vân nhẹ nhàng như nước mà thâm tàng bất lộ, chỉ ngẫu nhiên mới phát hiện ra khí thế mạnh mẽ và ánh mắt sắc bén của y. Trương Lãng thì càng thâm sâu, mỗi động tác đơn giản như có áp lực vô hạn, khiến người bất giác khuất phục, không thể không buộc mình cẩn thận ứng phó từng giây từng phút, sợ làm ra điều gì sai sót.
Kỳ thực bà chủ quán không phải người bình thường, nàng là hậu nhân của cự cổ Hán triều Tô Võ, tên là Tô Nhu.
Triều đình nhà Hán mục nát, môn phiệt dần thay thế thế lộc, nuôi dưỡng rất nhiều thực khách và bộ hạ, mỗi một thế lực võ trang đầu cần nhiều vàng bạc vun đắp. Bởi vì Tô Võ gia tài bạc triệu khiến gian thần trong triều đỏ mắt, sau này bị hãm hại khiến cả nhà bị tịch thu tài sản, chém đầu không chừa một ai. Chỉ có một mình Tô Nhu vừa lúc không ở trong nhà, theo ân sư ngao du bốn biển mới trốn khỏi kiếp nạn này. Sau đó dù nàng đã mai danh ẩn tính mấy năm nhưng không lúc nào là không nghĩ kế báo thù cho gia đình. Bất đắc dĩ kẻ thù quá cường đại, vượt qua sức tưởng tượng, nàng chỉ biết cố gắng hết sức nhưng tuyệt vọng không cách nào trả thù. Nay cách duy nhất là nhờ vào ngoại lực, nhờ vào tay người khác, có lẽ còn có một chút cơ hội báo được thù.
Nhiều năm nay Tô Nhu luôn ở trong biển người khổ sở tìm kiếm. Quen biết càng nhiều người, con mắt nàng càng tinh đời. Mấy người trước mắt nhìn thì không giống người thường, nếu không thì mới rồi nàng sẽ không làm ra hành động khác lạ như vậy mà nên nắm thật chắc mới đúng. Suy nghĩ của bà chủ quán nhanh như điện xẹt qua trong não, thầm đặt quyết tâm, định tìm hiểu xem rốt cuộc đám Trương Lãng là thần thánh phương nào. Có lẽ nói không chừng đó chính là người mình khổ sở tìm kiếm giúp đỡ.
Tô Nhu nhìn ba người, người đàn ông cao to đẹp trai im lặng ít nói, tâm tư kín đáo, chắc rất khó tìm được lỗ hổng từ chỗ y. Người chính giữa tuy rằng khuôn mặt tươi cười rồi lại có ánh mắt như nhìn thấu tâm người, khiến lòng nàng run sợ. Xem ra chỉ có gã đàn ông tục tằng là dễ xuống tay nhất. Bà chủ quán thầm nghĩ.
Tô Nhu xoay tròn mắt, cố ý đem dáng người đầy đặn dán vào người Điển Vi, sóng mắt quyến rũ.
Nàng dịu dàng thỏ thẻ nói:
- Đại ca, đừng đi vội như vậy chứ, ngồi lại đây chơi chút đã nào. Ca còn chưa nếm qua tay nghề tốt nhất của nô gia đâu.
Điển Vi nghe nói còn có đồ ăn ngon hơn nữa, nuốt nước miếng ừng ực, căn bản không thèm để ý thân thể ma quỷ của Tô Nhu dán sát mình. Đôi mắt gã tràn đầy cầu xin nhìn Trương Lãng.
Tô Nhu làm bộ không nhìn thấy, càng nhích lại gần gã hơn, trừng mắt giận dỗi bảo:
- Ca ca, nô gia đang cùng ca nói chuyện mà. Nô gia họ Tô, tên một chữ Nhu, ca ca tên là gì?
Điển Vi ngơ ngác nói:
- Ta tên Điển Vi.
Trương Lãng liếc Tô Nhu một cái, không lên tiếng, nhấc chân rời đi.
Triệu Vân nhìn nhìn Điển Vi, ánh mắt ý bảo sau đó đi theo ra ngoài.
Điển Vi trơ mắt nhìn hai người Trương Lãng rời đi, bỗng nhiên tức giận đẩy Tô Nhu ra.
Điển Vi trừng mắt ốc bưu nói:
- Tránh ra, tránh ra, mụ đàn bà này!
Tiếp theo gã hét to với bóng lưng Trương Lãng:
- Đại ca, chờ ta với!
Gã sải bước chạy vội theo.
Tô Nhu liên tục kêu hai tiếng, thấy Điển Vi không thèm quay đầu lại, buồn bực chà gót sen, tức giận đến nghiến răng, mắt đào trừng, hù dọa đám người đứng xem kịch vui:
- Nhìn cái gì? Còn nhìn là cô nãi nãi móc mắt ngươi bây giờ!
Người đứng xem có kẻ cười to, có tên lắc đầu, rất nhanh lập tức giải tán.
Nhìn chằm chằm thân hình cao to của Điển Vi dần khuất xa, Tô Nhu bị kích thích tính tình ương ngạnh không chịu thua. Hay cho con trâu ngu ngốc không hiểu phong tình, bổn cô nương không tin ngươi thật là đầu gỗ! Nàng thầm đặt quyết tâm, bỏ mặc cửa tiệm không thèm để ý, lén đi theo sau xem coi ba người này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Trương Lãng nghe mặt sau có tiếng kêu thô to ngày càng gần thì ngừng bước chân, ngoái đầu cười tươi với Điển Vi:
- Ngươi thật sự là không hiểu phong tình, có diễm phúc bay đến cũng không thèm sao? Đại cô nương người ta như hoa như ngọc, yêu thương nhung nhớ, có chỗ nào khiến ngươi không vừa mắt?
Triệu Vân khó được ở bên cạnh nói xen vào, mặt đầy ý cười bảo:
- Chắc là Tô Nhu đó bây giờ đang đập nồi đập bát, chửi Lệnh Minh đầu heo, rất là tức ngực đây.
Trương Lãng vỗ bả vai rộng rắn chắc của Điển Vi, cười ha hả nói:
- Đừng làm tổn thương tâm người ta nha.
Điển Vi lúng túng không biết nên nói sao, đành liều mạng vò rối đầu.
Trương Lãng, Triệu Vân một đường nói cười trêu ghẹo Điển Vi từ đầu tới chân, khiến lão Điển không biết nên giấu mặt vào đâu.
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh nắng chói sáng lấp lánh bao phủ mặt đất. Thời tiết sáng sủa khiến mỗi người tâm tình sung sướng.
Khi Trương Lãng tiến vào phủ Thọ Xuân thì Từ Thứ đã đi lên nghênh đón, bên trong sớm có quan lớn tụ tập, thỉnh thoảng chào hỏi nhau, chờ hội nghị lần này bắt đầu.
Đợi Trương Lãng ngồi vào ghế, phòng họp yên tĩnh lại, rất nhiều quan viên Hoài Nam tỏ ra tò mò mà kính sợ đánh giá Trương Lãng.