- Phu quân nha, đã qua nhiều năm như vậy mà huynh vẫn không đổi được thói quen xấu miệng lưỡi trơn tru?
Trương Lãng nhẹ giật, Văn Cơ theo thế ngã vào ngực hắn.
Trương Lãng cười tà nói:
- Chẳng những không sửa thói quen tốt lanh mồm lanh miệng, thói quen ăn bớt ta cũng không sửa nha.
Không biết là vì bị Trương Lãng trêu chọc, hay bởi vì mới rồi vận động huyết tuần hoàn, khuôn mặt Thái Văn Cơ đỏ như trái cà chín, toát ra vẻ dụ hoặc người.
Nàng ngượng ngùng nói:
- Việc xấu hổ như vậy chỉ có phu quân đại nhân mới nói khoe khoang đến thế.
Trương Lãng buồn cười nói:
- Đúng thế, muốn làm công tử phong lưu thì đầu tiên phải to gan mới được!
Hiển nhiên Văn Cơ bị Trương Lãng trêu chọc khiến tâm tình rất tốt, đôi mắt mê người nheo thành trăng non.
Nàng mỉm cười nói:
- Xem ra chí hướng của phu quân đại nhân rất cao xa thôi.
Trương Lãng hào khí cao giọng:
- Tất nhiên!
Hắn vừa định phát biểu đại luận hùng tâm thì nghe có người tiếp lời, lạnh lùng trào phúng nói.
- Coi kìa, có người còn chưa biết đủ. Trong nhà nhiều lão bà như vậy còn tưởng ở bên ngoài trêu hoa ghẹo cỏ? Có phải là các tỷ muội quá chiều huynh, khiến tâm địa gian xảo của huynh càng lúc càng hướng ra ngoài, hả?
Trương Lãng quay đầu, thấy Dương Dung ôm Trương Ly nhướng mày trợn mắt, giống như cọp mẹ.
Trương Lãng cãi lại rằng:
- Không đúng không đúng, Dung nhi nghe lầm rồi. Ta đang nói hoa cỏ nơi này đẹp, phong cảnh cũng rất tốt.
Dương Dung trợn mắt, tức giận nói:
- Huynh coi ta là kẻ điếc à?
Trương Lãng cợt nhả nói:
- Nào có? Tai của muội thính còn hơn mèo, có gió thổi cỏ lay là muội biết ngay.
Dương Dung hầm hừ nói:
- Huynh xem ta là mèo?
Trương Lãng vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Sao có thể? Mèo đâu có xinh đẹp như muội!
Dương Dung tức đến nghiến răng ken két, nếu không phải bận ôm Trương Ly, tin tưởng nàng sẽ lập tức nhào qua cho hắn biết tay.
Trương Lãng trong bụng cười chết ngất, ngoài miệng còn nói:
- Được rồi, đừng nghiêm túc như vậy chứ, giỡn chút thôi mà.
Vốn Dương Dung đang rảnh quá mới cùng Trương Lãng đấu võ mồm, sao nàng chịu bỏ qua? Đang định phản kích thì thấy Trương Lãng bỗng thả Văn Cơ ra, ngồi dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn sau lưng mình. Trước kia Dương Dung luôn bị vẻ mặt này của Trương Lãng lừa, lòng đã có cảnh giác.
Nàng cười khẩy nói:
- Còn dùng chiêu này? Xưa rồi.
Trương Lãng không đáp lời Dương Dung, miệng gian nan phun ra hai chữ:
- Quách Hoàn.
Dương Dung chấn kinh, vốn tưởng Trương Lãng còn đang chọc mình, nhưng thấy hắn và Văn Cơ cùng đứng lên, nàng mới khó tin quay đầu lại. Quả nhiên Quách Hoàn có mấy thị binh đi cùng đang vội vã chạy lại đây.
Trương Lãng nhìn, tâm tình buồn bực nói:
- Kỳ lạ, tại sao hôm nay nàng ấy đến tìm ta?
Dương Dung cũng cảm giác sự việc ngoài ý muốn, ôm Trương Ly đi hướng Trương Lãng.
Nàng hỏi:
- Có phải là liên quan đến Lữ Bố không?
Trương Lãng biến sắc mặt, nhìn chằm chằm Quách Hoàn, yên lặng chờ nàng tới.
Rất nhanh, Quách Hoàn có thị vệ vây quanh đã tới chỗ Trương Lãng.
Rất lâu rồi không gặp Quách Hoàn, nhưng lần này khiến Trương Lãng cực kỳ kinh ngạc. Quách Hoàn đã gầy, sắc mặt không sáng sủa như trước. Vốn khuôn mặt trắng nõn có mấy phần nếp nhăn không quá rõ ràng. Đôi mắt sáng ngời biến ảm đạm không ánh sáng. Nếu không phải bởi vì đi bộ mà gò má hây hồng, chỉ sợ sắc mặt nàng sẽ tái nhợt dọa người. Đây vẫn là Quách Hoàn tinh nghịch thanh xuân dạt dào sao?
Dương Dung nhìn Trương Lãng, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc.
Trương Lãng thấy nàng thở hồng hộc, trên trán đổ mồ hôi, quan tâm hỏi:
- Có muốn trước tiên nghỉ ngơi một chút không?
Quách Hoàn nhìn Trương Lãng, ánh mắt vô cùng phức tạp, vốn đôi mắt chết lặng có chút sức sống.
Nàng dứt khoát lắc đầu, nói:
- Không cần. Trương tướng quân, có thể một mình nói chuyện với ngươi không? Quách Hoàn có việc rất quan trọng muốn nói cùng ngươi.
Trương Lãng lòng trầm xuống. Mỗi lần Quách Hoàn gặp hắn thì luôn đặt mình vào địa vị rất thấp hèn, nhưng hôm nay rõ ràng khác với thường khi. Bởi vì trước mặt Trương Lãng, nàng chưa bao giờ gọi thẳng tên của mình, xem ra sự việc hôm nay không phải chuyện nhỏ.
Trương Lãng trầm giọng nói:
- Được, chúng ta qua đó nói.
Trương Lãng chỉ về nơi không xa.
Quách Hoàn không kén chọn, chỉ gật đầu liền bước qua.
Trương Lãng trước ánh mắt quan tâm của Dương Dung và Văn Cơ, gật đầu, thấp giọng nói:
- Không có gì đâu.
Nói xong hắn đi qua.
Quách Hoàn đợi Trương Lãng lại đây, mở miệng liền nghiêm túc nói:
- Trương tướng quân, có phải Lữ Bố mời ngươi tham gia yến hội của hắn không?
Trương Lãng gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Lữ Bố nói tên của nàng.
Thân thể mềm mại của Quách Hoàn run lên, nhưng rất nhanh hồi phục lại.
Nàng nói:
- Tướng quân tuyệt đối đừng đi, bên trong có âm mưu.
Trương Lãng giật mình, hiển nhiên hắn đoán không sai. Nhưng Quách Hoàn nói khẳng định như vậy khiến hắn cảm thấy áp lực.
Trương Lãng trầm giọng nói:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Quách Hoàn kể rõ đầu đuôi:
- Sự việc phải nói từ năm trước tướng quân xuất chinh Lưu Biểu. Đại quân của tướng quân tây tiến Kinh Châu, Triệu Vũ nam hạ Giao Châu, gần như điều động tất cả quân chủ lực Giang Đông, văn tướng võ thần, chỉ duy nhất không khiến Lữ Bố xuất chinh. Điều này khiến hắn cực kỳ bất mãn, thường ở trong phủ mượn rượu giải sầu, uống xong mắng nhiếc thị tòng, ẩu đả binh sĩ, từ từ suy sút. Lúc này, không biết từ đâu chui ra một người, khuyên nhủ chỉ dẫn, Lữ Bố dần sáng sủa lên. Nhưng Quách Hoàn phát hiện trong đó có điều khác lạ. Lữ Bố biến càng thêm âm trầm khó dò, ngay cả Trần Cung cũng mấy lần ở sau lưng hắn thở ngắn than dài. Vốn Quách Hoàn còn chưa ngờ sự việc sẽ tệ hại đến mức này. Một tuần trước, trong phủ bỗng thêm ba, bốn chục người.
Những người này ai nấy im lặng kiệm lời, mặt âm u, binh khí không rời tay, cả ngày ở trong phủ không ra khỏi cửa. Mới bắt đầu Quách Hoàn cho rằng đó là thực khách của Lữ Bố, nhưng sau đó cảm thấy không giống. Bởi vì tò mò nên đã hỏi Lữ Bố, ngày đó tâm tình hắn rất tốt nên đã nói với ta đó là một đám sát thủ công phu cực kỳ cao cường. Hắn còn nói với ta, không bao lâu sau cả Giang Đông đều là của hắn.
Đến lúc này thì Quách Hoàn mới thấy sự việc vô cùng tệ hại. Hiển nhiên Lữ Bố đã có lòng tạo phản, hơn nữa có ý ám sát tướng quân. Hôm nay Quách Hoàn vừa nghe tướng quân du lịch, liên tưởng đến những thích khách trong phủ sáng sớm không thấy tung tích, nghi là đến ám sát tướng quân, cho nên mới vội vàng chạy tới bẩm báo.