- Thằng súc sinh nhà ngươi, Đào Khiêm ta có đứa con trai như ngươi thật là gia môn bất hạnh!
Nói xong ngực ông phập phồng, hộc máu ngã xuống đất, ngất xỉu. Cái khay rơi trên mặt đất, khăn đỏ che đồ vật hình vuông do vàng ròng đúc thành, đúng là ấn tỉ Từ Châu.
Các quan văn võ vốn vô cùng vui vẻ nghênh đón Trương Lãng đắc thắng trở về, không ngờ là sẽ nhìn thấy tình hình như vậy, bỗng chốc tay chân luống cuống. Ai cũng cuống quýt lớn tiếng kêu la, rất nhanh cõng Đào Khiêm quay về phủ đệ. Các dân chúng ai cũng ở sau lưng mắng Đào Thương bất hiếu. Cho dù cha của ngươi trăm ngàn cái sai thì cũng không thể chửi mắng ông ấy như vậy. Thêm vào dân Từ Châu có ai không biết Đào Khiêm làm người hiền từ, thân thể yếu đuối mắc bệnh kinh niên. Ngươi mắng như vậy khiến Đào Khiêm hộc máu, chẳng phải là có ý muốn đưa ông ấy lên tây thiên sao?
Đào Thương thấy phụ thân mình tại chỗ hộc máu thì lòng rất hối hận. Vốn gã định tiến lên dìu ông dậy, nói tiếng xin lỗi. Nhưng mới đi lên một bước thì thấy Trương Lãng ôm lấy Đào Khiêm ngất trên mặt đất, biểu tình quan tâm. Có một cô gái tiến lên bắt mạch nói nhỏ với hắn, trong lòng một chút áy náy không cánh mà bay, còn lại là tràn đầy giận dữ và thù hận. Gã không quay đầu lại, mang theo mấy gia tướng xoay người rời đi.
Đào Thương vào thành Từ Châu không đi đâu xa, một gia tướng tiến lên nịnh nọt, nhỏ giọng nói:
- Công tử hãy cẩn thận đừng tức giận hại sức khỏe.
Vốn Đào Thương còn chưa bình ổn lửa giận, lòng rất buồn phiền. Gia tướng nịnh nọt không thành ngược lại bị đòn, lập tức ăn một bạt tai của Đào Thương.
Gã vô cùng tức giận nói:
- Tiểu tử nhà ngươi ít nhiều chuyện đi, bây giờ thiếu gia ta đang rất bực mình đây!
Gia tướng kia oan uổng ăn một bàn tay, bị đánh đến đầu óc ù vang, choáng váng ngã sang bên. Gã tru lên, chậm rãi bò dậy, chợt phát hiện trong đám người bên cạnh có mấy cô gái cực kỳ xinh đẹp, phong tình vạn chủng. Trong đó có một đôi thật là liên châu ngọc bích, khuôn mặt giống hệt nhau, đều là đại mỹ nữ. Gia tướng kia tuy thường theo Đào Thương ăn chơi lêu lổng, nhưng chưa từng thấy qua mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn như vậy. Gã nhìn đến ngẩn ngơ, ngây ra như phỗng, mồm há to có thể chứa nắm đấm, nước miếng chảy ròng ròng.
Đào Thương đi hai bước thấy cái tên nịnh nọt không theo tới, trở về nhìn lại. Đào Thương trông thấy gã chẳng biết tại sao đứng ngu ra đó, thì càng tức giận không có chỗ phát tiết, lập tức tiến lên đá một bước, đá gã lảo đảo. Trong tiếng kinh kêu của dân chúng, Đào Thương càng huênh hoang.
Gia tướng thế này mới tỉnh táo lại, vội bò dậy chạy tới cạnh Đào Thương, chỉ hướng các nàng Văn Cơ, lắp bắp nói:
- Công tử, ngài xem này…
Đào Thương nghi hoặc, nhưng thấy biểu tình trên mặt gia tướng rất là lạ, thuận theo tay gã chỉ nhìn sang.
Vừa nhìn khiến Đào Thương ngẩn ngơ, tựa như hồn lìa khỏi xác, quên sạch chuyện mới rồi, chỉ biết ngây ngốc nhìn đám Văn Cơ. Một người so với một người càng xinh, một người so với một người càng diễm lệ, cuối cùng lời nào để miêu tả. Đào Thương tự cho mình ngày thường phong lưu tiêu sái, đối với mỹ nữ hơi có tiếng trong Từ Châu thuộc nằm lòng trong bàn tay, thế mà sao mình chưa từng thấy qua mỹ nữ động lòng người như vậy nhỉ? Đừng nói là bốn, dù trong đó một người đủ vượt trên bất cứ cô gái nào ngoài Mi Hoàn ra. Ở trước mặt họ giống như mặt trăng và ngôi sao, chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.Đào Thương mất hồn, bước chân bất giác đi tới. Các dân chúng nhận ra Đào Thương thì tự giác nhường đường.
Đám Văn Cơ, Tú Nhi khó được ra ngoài một lần, kết quả là không ngờ đụng phải lãng tử khinh bạc, đôi mắt háo sắc nhìn mình, trong lòng hơi giận, cố ý nhìn xung quanh, coi như không thấy thì không phiền.
Đào Thương đi tới trước mặt các nàng Văn Cơ, trước tiên cố ý vỗ tro bụi trên quần áo, sau đó tiêu sái hành lễ, rồi mặt mang nụ cười nho nhã nói:
- Các vị tiểu thư, xin thứ cho tiểu sinh mạo muội, thật tình là vì phong thái của các tiểu thư quá hút hồn. Hôm nay vừa gặp như thấy tiên nữ, tưởng là ở trong mộng, thật là phúc ba đời.
Văn Cơ nhìn vẻ mặt của gã thì lòng rất là khó chịu, mặt gã trắng bệch, dáng người gầy teo, cách biệt xa một trời một vực với người trong lòng của mình. So sánh với Trương Lãng đẹp trai hùng tráng thì Đào Thương chỉ có thể tính là thằng hề.
Hàn Tuyết đời này coi như thua cho Trương Lãng, tỉ võ thua, thân thể cũng thua, cuối cùng tâm cũng mất. Tới nay nàng đã yêu Trương Lãng đến tột đỉnh, đâu thể chịu được Đào Thương dùng ánh mắt dâm tà đánh gia mình và các nàng Văn Cơ.
Nàng tức giận, cáu kỉnh kiêu ngạo nói:
- Xem thì đã xem rồi, còn may mắn với không may, có thể cút đi rồi đó!
Đào Thương ở trước mặt mỹ nữ rất là có phong độ, không thèm để ý lời mỉa mai của Hàn Tuyết.
Gã vẫn là háo sắc nói:
- Vị tỷ tỷ này tính tình thật lớn, Thương khó gặp phải tiên nữ, thật là muốn cùng các tỷ tỷ kết làm tri kỷ.
Hàn Tuyết cáu kỉnh trừng gã, chưa từng thấy người không muốn mặt như vậy, nàng lạnh giọng nói:
- Chúng ta không có gì để nói cả.
Gia tướng đó vốn là tùy tòng đi theo Đào Thương, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, đã bao giờ gặp Đào Thương hạ thấp mình muốn dược lòng ai như vậy?
Gã hơi giận nói:
- Chắc các cô không biết công tử nhà ta là ai? Đây chính là đại thiếu gia Từ Châu thứ sử Đào đại nhân.
Trong mắt Đào Thương lóe qua vẻ đắc ý, ưỡn ngực nhô ra hơn, ngữ điệu bỗng biến hùng hồn chút:
- Tại hạ chính là Đào Thương!
Các nàng thấy gã chính là con trai Đào Khiêm thì ngẩn ra. Nhớ tới người trong lòng của mình ở dưới tay Đào Khiêm xuất sinh nhập tử, Đào Thương thì lại đây trêu chọc thê tử của hắn, ai cũng giận dữ trong lòng. Ngay cả dịu dàng trang nhã như Văn Cơ cũng không ngoại lệ.
Trên khuôn mặt kiều diễm của Hàn Sương không thể kiềm được nữa hừ lạnh một tiếng. Nàng và Văn Cơ tuy có điều e ngại, nhưng thấy bộ dạng đắc ý của Đào Thương thì lòng thật sự bất bình, gai mắt.
Nàng lạnh như băng nói:
- Thì ra là Đào công tử, vậy chúng ta đúng là trèo cao không nổi rồi.
Sao Đào Thương không nhìn ra vẻ mặt khinh thường và giọng điệu trào phùng của họ, rốt cuộc mặt hơi biến sắc. Gã là trưởng tử của thứ sử Từ Châu, đã bao giờ gặp người không nể mặt như vậy? Dù đối phương có là mỹ nữ thượng đẳng đi chăng nữa.