- Hạ quan cũng thấy kỳ lạ, bản đồ này rõ ràng chỉ là hai con đường, vì sao chốc lát đã có thêm một đường nữa thế này? Thuộc hạ vẫn chưa thể lý giải được.
- Ồ.
Mọi người cùng đồng thanh kêu lên sợ hãi.
Trương Lãng ngẩng đầu cẩn thận dò xét, con đường này ước chừng rộng 2m, hai bên đều là rừng, cỏ dại sinh sôi. Đường xem ra vững vàng, quanh co khúc khuỷu kéo dài về phía trước, vượt qua một dãy núi rồi biến mất ở trong vòng vây.
Triệu Vũ bất mãn trừng mắt, hung hăng nói:
- Con tưởng rằng ngươi thật sự có bản lĩnh, thì ra ngươi cũng có lúc phạm sai lầm, hừ.
Quách gia trong lòng sợ hại Triệu Vũ, nghe tiếng toàn thân đã rùng mình, đặc biệt nàng lại hừ một tiếng về sau, càng sởn hết cả gai ốc, vội vàng cười đáp, chắp tay chào, lại nói:
- Triệu tiểu thư nói quá lời, ta là một kẻ thư sinh, đâu có lợi hại như ngươi nói.
Từng cử chỉ của Quách gia lại khiến cho mọi người được mở rộng tầm mắt
Triệu Vũ trừng con mắt to đen nhánh, đưa đi đưa lại, Quách gia trong lòng khá rung động, cũng may lúc này Trương Lãng lên tiếng giải vây cho hắn:
- Tiểu Vũ đừng gây chuyện nữa.
Triệu Vũ lúc này mới thè lưỡi đáng yêu, không nói thêm gì nữa.
Trương Lãng như say sưa nói:
- Hay là quân ta không ở chỗ này, hỏi tình hình dân bản xứ một chtus, đợi lát nữa sẽ tra rõ con đường rồi nói.
Điền Phong gật đầu nói:
- Như thế cũng được, còn tốt hơn mạo muội tiến lên.
Trương Lãng nói:
- Thế này đi, phái mấy phân đội nhỏ tìm hiểu đường xá, xem tình hình thế nào.
Rất nhanh mấy tiểu đội nhỏ cùng tuân lệnh đi lên, biến mất trong dãy núi mênh mông.
Tiếp đó đại đội nhân mã lui ra phía sau vài dặm, Từ Hoảng chọn vùng địa thế tốt, dựa vào núi hạ trại, bài bố kết trận.
Thám tử rất nhanh hồi báo trở về, chính giữa con đường mới bắt đầu còn tương đối tốt, nhưng đến nửa về sau, cỏ dại mọc chồng chất cản đường, nước thành đầm lầy, rất khó đi qua. Ngược lại là một con đường mới, thám tử điều tra về báo cao nói lộ trình vững vàng, tầm mắt khoáng đạt, hơn nữa dân địa phương cũng nói là dẫn đến núi Tề Vân. Hơn nữa không phát hiện tia khả nghi về địa bàn của quân địch, rất thích hợp để hành quân.
Mọi người lúc này mới nhất trí đi còn đường mới.
Ngược lại Trương Lãng lúc này lại có chút chần chừ, kêu thám tử đến trước hỏi một rõ ràng một vài câu, rất sợ quỷ kế của người Sơn Việt. Đến lúc không có cảm giác vấn đề gì, lúc này mới hạ lệnh binh sĩ đi về phía trước.
Đinh Phụng dẫn ba ngàn quân tiên phong, dẫn đầu mở đường đi, gặp núi mở đường, gặp nước bắc cầu.
Sau đó lại để Chu Hoàn dẫn năm ngàn binh, trấn thủ ở chân núi Tề Vân, thứ nhất để bảo vệ quân lương thảo ở phía sau, thứ hai có thể trợ giúp cho Trương Lãng, thứ ba có thể ở lại con đường thứ ba, phòng ngừa cục diện bất lợi có thể kịp thời lui về.
Trương Lãng bất đắc dĩ hành quân vào núi Tề Vân cũng có nỗi khổ tâm. Chính mình cũng không vào, Sơn Việt cũng không ra. Chiến trận Trung Nguyên sẽ không dễ dàng để cho mình lưu lại nơi chiến trận này lâu dài. Hôm nay chỉ có thể thừa dịp núi Tề Vân không có quân lính của Sơn Việt, đại quân đổ ập lên vùng Luyện giang, có thể hợp lại thuận tiện tác chiến.
Đại quân Trương Lãng giống như bò, thành một hàng dài, từ từ đi trên dãy núi.
Mấy canh giờ sau, trời gần tối, binh sĩ đã chuẩn bị đuốc sáng hành quân.
Trương Lãng một khắc cũng không dám buông lỏng, lúc nào cũng phải trinh sát tình hình bốn phía.
Con đường phía trước giống như càng ngày càng khó đi, thế núi càng ngày càng xoay mình, rừng rậm ngày càng tươi tốt, dường như che được cả bầu trời.
Một làn gió núi thổi qua, mang theo cảm giác mát lạnh, thổi ào ào từ rừng cây.
Phía xa xa thỉnh thoảng truyền đến từng đợt tiếng sói và hổ gầm rú. Những binh sĩ nhát gan có người đã bắt đầu hoảng loạn cảm giác bất an. Lại thỉnh thoảng có chim quý thú lạ bay nhảy bốn phía gào thét, căm thù đại quân của Trương Lãng.
Đinh Phục lúc này vội vàng cỡi ngựa chạy tới, có chút khó hiểu hỏi Trương Lãng:
- Chúa công, trời gần tối, núi đêm không có lợi cho đường hành quân. Hơn nữa phía trước càng đi càng nguy hiểm, chỉ sợ sẽ xảy ra sơ xuất.
Trương Lãng một thân Ô Kim chiến giáp, ngựa cao tráng kiện, vô cùng có khí thế. Chỉ thấy hắn cũng hơi buồn rầu nói:
- Ta cũng biết, chỉ là ngươi nhìn địa hình như thế, ba mặt quay vào hạp cốc, hai đường lô thảo cao tới gần một mét, lại không có một vùng địa thế bằng phẳng và nguồn nước, ngươi bảo sao ta có thể yên tâm hạ trại được.
Con mắt Đinh Phụng đảo quanh một vòng, cười nói:
- Có đáng gì đây, vừa mới thám thính trở về đã nghe nói phía trước có hạp cốc, có một gò đất, có thể cắm trại.
Trương Lãng cũng có chút nóng vội gật đầu nói:
- Như thế thì tốt quá.
Sau đó hạ lệnh cho binh sĩ dùng tốc độ cao nhất đi xuyên qua sơn cốc.
Lúc này binh sĩ đã thắp lên những bó đuốc chiếu sáng cả sơn cốc.
Sơn cốc này khá sâu và dài, im ắng đáng sợ.
Miệng hang giống như cái miệng hồ lô, bên ngoài nhỏ bên trong rộng, hơn nữa một bên là đất, một bên là vách đá.
ở miệng hang, Điền Phong, Quách gia nhìn xuống một lúc lâu không nói gì, ai cũng nhìn ra trong lồng ngực bọn hắn có chỗ khó nói.,
Ngược lại Đinh Phụng còn trẻ người đầy khí thế, xung phong nhận việc nói:
- Chúa công, nếu như sợ có quân mai phục, thì để cho thuộc hạ dẫn một đoàn quân đi thăm dò, chúa công ở phía sau bảo trọng.
Mọi người nghĩ ngợi, thấy chủ ý này không tệ, Trương Lãng nghĩ đi nghĩ lại có chút mệt mỏi, đồng ý với cách xử lý của Đinh Phụng.
Đinh Phụng phấn chấn dẫn đội quân ba ngàn người, mình cưỡi ngựa xông lên phía trước.
Đến một nửa sơn cốc, Trương Lãng bỗng nhiên cảm thấy như tỉnh ra, sơn cốc ăn vào bên trong khá dài, trong cốc lại cực kỳ rộng lớn, rất dễ để cho hai người vào trú tạm, lại bị tấn công. Lại thêm có không ít đá và cỏ dại chồng chất.Nếu như Sơn Việt có sử dụng binh nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Trương Lãng lại nghĩ đến sự bất an ngày hôm nay, lập tức nhìn mọi người, chức kiến cảnh đại tướng cũng vẻ mặt đề phòng nhìn bốn phía, còn có Điền Phong, Quách gia… mỗi người đều có vẻ mặt lo lắng, xem ra bọn họ đều có cảm giác giống mình.
Trương Lãng không nghĩ nữa, quyết định nhanh chóng nói:
- Truyền lệnh xuống, gọi binh sĩ và Đinh Phụng lui về.
Mọi người kịp thời phản ứng, chú ý tình hình bốn phía.
Khi Đinh Phụng nhận được mệnh lệnh lùi lại rồi, trong cốc đột nhiên vang lên tiếng trống, kèn kinh thiên động địa.
Cùng lúc đó, sơn cốc vốn yên tĩnh bỗng như bão tố chợt đổ ập đến, tiếng giết nổi lên bốn phía.
- Các con giết đi.
Một âm thanh bén nhọn, gào thét truyền ra từ trong cốc.
Điền Phong giật mình kêu lên:
- Nguy rồi, quả nhiên có phục binh.
- Chúa công làm sao bây giờ?
Các tướng quân lo lắng nhìn về phía Trương Lãng.