- Thời cơ còn chưa chín muồi.
Điền Phong hiểu ra, nói:
- Đúng rồi, tất nhiên Khoái Việt hiểu quân lương của quân ta còn dư, có thể chống đỡ một tuần. Sau một tuần mới là thời cơ tốt nhất cho chúng ta hành động.
Trương Lãng cười nói:
- Đúng vậy. Điền Phong, hãy viết cho ta một phong thư, đem kế hoạch nói cho Trọng Đức. Cùng lúc đó ngươi sai người giục ngựa đi Ba Khâu, điều động một ít quân lương tới đây. Chỉ cần chúng ta có thể chiếm được Hoa Dung, tấn công Cánh Lăng, quân lương có thể chống đỡ thêm mấy tháng. Đặc biệt là Cánh Lăng, đấy là kho lương nhỏ của Giang Lăng. Chúng ta không có lý do gì không chiếm đoạt nó.
Điền Phong hành lễ, trầm giọng đáp:
- Thuộc hạ rõ!
Trương Lãng nghiêm túc nói:
- Thành bại phải xem phen này, ngươi hành động cẩn thận. Tốt lắm, ngươi đi viết thư đi, viết xong lại đưa ta xem.
Điền Phong cung kính lui xuống.
Trình Dục lại cùng Khoái Việt, Thái Mạo tại Hoa Dung giằng co một tuần. Mấy ngày liên tiếp, Trình Dục tấn công Hoa Dung dồn dập, bất đắc dĩ có Thái Mạo, Khoái Việt chỉ huy phòng thủ, cực kỳ vững chắc, cuối cùng đành tay không trở về. Mắt thấy tấn công không thành công, tin tức bất lợi cho quân Giang Đông lan tràn tứ xứ: quân Giang Đông sắp cạn kiệt lương thực.
Tin tức này khiến binh sĩ Giang Đông hoảng loạn. Chiến sĩ có lợi hại đến đâu, không có thức ăn thì sao mà đấu đây? Sĩ khí chậm rãi giảm thấp. Trình Dục thấy đây không phải là cách tốt, một lần cuối cùng tấn công Hoa Dung kịch liệt, sau đó ra lệnh bí mật rút lui, đại quân chuẩn bị quay về Ba Khâu, năm sau tính tiếp.
Ngày thứ hai Trình Dục rút binh thì Thái Mạo nhận được tin tức, gã hưng phấn chạy đi tìm Khoái Việt.
Khoái Việt đang ở trong lều của mình suy tư.
Thái Mạo mở miệng nói ngay:
- Khoái đại nhân, quả đúng như ngươi đã đoán, lương thảo quân Giang Đông không thể kéo dài bao lâu, chúng bắt đầu rút lui rồi. Chúng ta có nên lập tức phái binh truy kích, trút mối hận không?
Khoái Việt không lên tiếng, mặt mày nhăn lại, hiển nhiên đang buồn rầu nghĩ cái gì.
Thái Mạo thấy gã không thèm để ý mình, cất cao giọng nói:
- Khoái đại nhân, ngươi nói gì đi chứ!
Lúc này Khoái Việt mới phục hồi tinh thần, nhưng sắc mặt âm trầm.
Gã chậm rãi đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, đi tới đi lui.
Thái Mạo tò mò hỏi:
- Khoái đại nhân, ngươi làm sao vậy? Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở!
Khoái Việt rốt cuộc mở miệng, gã nói: - Thái tướng quân không cần lo, để Khoái ta suy nghĩ đã.
Thái Mạo sốt ruột, thô giọng nói:
- Khoái đại nhân, đừng suy nghĩ nữa! Lương thảo quân Giang Đông không còn lại bao nhiêu đã là việc rõ rành rành ra đấy, còn không đuổi theo thì chờ đến bao giờ? Nếu để chúng bình an rút về Hạ Khẩu, chỉ sợ năm sau sẽ là một trận đánh ác liệt.
Khoái Việt trầm giọng nói:
- Điều này ta biết rõ. Theo lý thuyết thì chúng ít nhất có thể chịu đựng lâu hơn chút, tại sao nhanh vậy đã rút lui? Lại nói lấy tâm kế của Trình Dục, cho dù lui bình thì tất nhiên sẽ có sắp xếp. Nếu ta không đoán sai, chắc chắn hắn đã sắp đặt một số phục binh bảo vệ quân chủ lực an toàn rút lui. Nếu chúng ta lỗ mãng truy kích thì chỉ sợ sẽ trúng kế của hắn!
Thái Mạo ngẫm nghĩ thấy có lý, ủ rũ nói:
- Không lẽ cứ như vậy để chúng bình yên rút về Giang Hạ sao?
Trên mặt Khoái Việt xẹt qua nụ cười gian, nói:
- Không, làm sao có thể.
Thái Mạo vui vẻ nói:
- Vậy là trong lòng Khoái đại nhân đã có cách đối phó rồi?
Khoái Việt không đáp, nhưng nhìn biểu tình của gã khiến Thái Mạo an tâm rất nhiều.
Trình Dục rút binh vào buổi chiều ngày thứ hai, Thái Mạo bắt đầu dẫn quân chủ lực truy kích. Bởi vì sợ quân Giang Đông có phục binh nên không dám nóng lòng tới gần, chỉ từ xa theo đuổi. Giống như là chỉ cần đuổi đám Trình Dục về Ba Khâu là thỏa mãn lắm rồi.
Liên tiếp năm ngày, quân Giang Đông có Trình Dục tổ chức từ từ rút về Sa Tiện.
Khoái Việt không khiến Thái Mạo vội vàng đuổi theo ngay mà từ xa theo đại quân, khiến binh sĩ kiểm tra nhân số quân Giang Đông. Mỗi ngày số người sẽ tăng bao nhiêu lần.
Khoái Việt đắc ý nói với Thái Mạo rằng:
- Quân Giang Tân rút lui, nhân số chưa tới một ngàn sau đó mỗi ngày tăng dần, hiển nhiên là phục binh thấy quân ta cẩn thận từng bước, không dám lỗ mãng xuống tay nên chạy về hội hợp.
Lúc này Thái Mạo vô cùng khâm phục Khoái Việt, không ngừng ca ngợi rằng:
- Khoái đại nhân thật sáng suốt!
Sau đó nửa tuần, Trình Dục dẫn binh rút về Miện Dương nghỉ ngơi. Khoái Việt không vội vàng, cách Miện Dương trăm dặm cắm trại. Trong lúc đó, trinh sát của Thái Mạo thỉnh thoảng ở trên đường chính bắt được tốp người tụm năm, tụm ba hành động quái lạ, nghe giọng nói rõ ràng là người vùng sông. Mặt họ vàng như nến, người gầy như bộ xương, hiển nhiên đã vài ngày chưa uống giọt nước nào, đúng là binh sĩ Giang Đông. Từ miệng họ biết được quân Giang Đông đã cạn lương thực mấy ngày. Thái Mạo rất tin vào thông tin này, bởi vì một đường đi theo, thỉnh thoảng từ miệng thôn dân biết được có rất nhiều quan binh cướp đồ nhà nông, dù là gà vịt gia cầm gì, hoặc là cỏ cây cũng bị nuốt hết.
Thái Mạo hưng phấn đến hận không thể lập tức đuổi theo ngay.
Gã nói với Khoái Việt:
- Khoái đại nhân, xem ra quân Giang Đông thật sự sắp cạn lương thảo rồi.
Nụ cười trên mặt Khoái Việt càng đậm, dường như thấy chiến thắng ngay trước mắt.
Gã thản nhiên nói:
- Quân Giang Đông có ba vạn nhân mã, mỗi ngày cung ứng lương thảo là số lượng cực kỳ khổng lồ. Chỉ dựa vào như vậy không thể tiêu trừ nguy cơ.
Thái Mạo nghe ra ẩn ý của Khoái Việt, hưng phấn nói:
- Khoái đại nhân, chúng ta có thể bắt đầu đuổi giết họ chưa?
Khoái Việt lắc đầu nói:
- Cần chờ chút đã, thời cơ chưa chín muồi đâu.
Hiển nhiên Thái Mạo đợi không nổi nữa, nóng nảy hỏi:
- Phải chờ tới khi nào?
Khoái Việt cười nói:
- Sắp rồi.
Trên con đường chính từ Miện Dương đi đến Hán Dương.
Ánh chiều tà bắt đầu lặn hướng tây, hai bên đường cổ thụ xanh ngắt thẳng tắp, gió hiu hiu thổi mang đi nóng bức mùa hè.
Trình Dục đi ra Miện Dương đã ba ngày, mắt thấy võng lớn sắp khép, tâm tình gã ngày càng căng thẳng. Gã nhân cơ hội quân lương không đủ, liên tục rải binh mấy trăm dặm, đem đằng trước thật không dễ dàng đánh hạ Miện Dương, Sa Tiện đều dâng hai tay cho người khác, có thể nói là trả giá lớn. Chỉ là sự việc có thành công hay không phải quyết định trong hai ngày này.