Chu Du lĩnh thủy quân đã lên bờ Giang Lăng quận, bắt đầu công kích vùng Công An, chặt chẽ kiềm chế nhân mã Vương Kiệm. Hoàng Trung lĩnh ba ngàn nhân mã từ Ba Lăng xuất phát, bắt đầu càn quét Trường Sa. Một vạn nhân mã Hoàng Tự chậm rãi dựa hướng Nam quận. Ở mặt ngoài tình thế khá là tốt nhưng Trình Dục mưu tính sâu xa trong lòng vô cùng lo lắng. Quân Giang Đông thật sự đã cạn lương thực, quân lương không đủ chống đỡ một tháng. Tuy từ ba binh điều động mấy vạn cốc thạch, nhưng rõ ràng tựa muối bỏ biển. Vốn vùng Cánh Lăng tích trữ không ít lương thảo, nào biết tướng địch thấy Cánh Lăng không thể giữ được, thiêu đốt hết lương thảo. Chúng không ăn được thì không muốn cho quân địch dùng. Nếu Lưu Biểu thật liều mạng tử thủ Nam quận, chỉ sợ lấy binh lực hiện tại của Trình Dục rất khó đánh chiếm.
Trình Dục đem tin tức này vội vàng báo cho Trương Lãng.
Trương Lãng cũng không ngờ kế hoạch của mình uổng phí. Tuy hạ được Cánh Lăng nhưng lương thảo đều biến thành tro, vậy phải làm sao mới tốt đây?
Trương Lãng suốt đêm gọi Điền Phong, Quách Gia bàn bạc việc này.
Trương Lãng tâm tình nặng nề nói:
- Bây giờ nên làm sao đây? Quân lương của quân ta đã chống đỡ hết nổi, nếu như Lưu Biểu tử thủ, thêm vào Giang Lăng thành chắc chắn, chỉ sợ trong thời gian ngắn chúng ta không làm gì được chúng. Tất cả điều trước đó đã làm biến thành uổng công.
Điền Phong cũng trầm trọng nói:
- Đúng thế. Ngày hôm trước Trương Chiêu có gửi thư đến, tuy họ tìm mọi cách chuẩn bị lương thực nhưng kho lương các nơi đã chuyển vận trống rỗng rồi, thật là không còn cách nào.
Trương Lãng thở dài, mắt nhìn Quách Gia.
Quách Gia suy tư một lúc, chậm rãi nói:
- Nếu đã không còn đường gom góp lương thảo, vậy chúng ta chỉ có cách xuống tay với đối thủ. Tranh thủ sớm ngày công phá Nam quận thành, bắt lấy Lưu Biểu.
Trương Lãng tức giận nói:
- Nam quận bộ dễ đánh lắm sao? Nếu đúng thế thì chúng ta không cần ngồi đầy rầu rĩ rồi!
Quách Gia nói:
- Lúc này đã không thể làm việc theo lẽ thường. Nếu có thể chiêu hàng Lưu Biểu chính là thượng thượng sách.
Trương Lãng bất giác gật đầu, nói:
- Tuy nói thế nhưng chỉ sợ Lưu Biểu sẽ không dễ dàng chịu hàng.
Quách Gia nghĩ hết nửa ngày, cuối cùng thở dài nói:
- Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm thấy người nào đi du thuyết Lưu Biểu được.
Điền Phong tò mò hỏi:
- Quân sư, trong lòng ngươi nhân tuyển tốt nhất chính là ai?
Quách Gia chậm rãi nói:
- Đám danh sĩ Kinh Châu Hoàng Thừa Ngạn. Tại Kinh Châu bọn họ là danh sĩ, lại có quan hệ gia tộc khổng lồ. Nếu có thể khiến họ du thuyết Lưu Biểu, tin tưởng sự việc sẽ đơn giản rất nhiều. Nhưng chúng ta không quen thuộc ai trong số đó, cũng không biết họ tại đâu, càng đừng nói tới họ sẽ giúp chúng ta du thuyết Lưu Biểu.
Mắt Trương Lãng sáng ngời.
Tương đối Quách Gia thở dài than ngắn, Trương Lãng nảy ra ý tưởng, gia tộc Bàng Đức Công ở tại Kinh Châu cực kỳ có danh tiếng, hơn nữa quan hệ với các đại vọng tộc Kinh Châu rất thân thiết, nhưng cứ nhất quyết không làm tay sai cho Lưu Biểu. Nếu hắn có thể thuyết phục được bọn họ du thuyết, vậy cơ hội thành công sẽ tăng lớn nhiều. Mà muốn khiến Bàng gia chịu làm vậy còn cần xuống tay với Bàng Thống. Chỉ là bây giờ Bàng Thống đang ở đâu? Hắn phải làm sao tìm ra được gã? Nghĩ tới những điều này, Trương Lãng cảm thấy đau đầu.
Quách Gia nhìn Trương Lãng vẻ mặt khổ qua, cho rằng hắn vẫn đang lo lắng vấn đề lương thảo.
Gã mở miệng an ủi rằng:
- Chúa công đừng quá lo, sự việc luôn sẽ có cách giải quyết thôi. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Trương Lãng biết gã hiểu sai, cười khẽ nói:
- Ta vừa rồi đang nghĩ cách làm sao thuyết phục Bàng Đức Công, khiến hắn du thuyết vọng tộc Kinh Châu, hoan nghênh quân ta làm chủ Nam quận.
Quách Gia cũng rầu rĩ nói:
- Sớm biết vậy không bằng điều về Từ Thứ, lúc trước hắn ở Kinh Châu có nhân mạch rất rộng.
Trương Lãng thở dài nói:
- Đáng tiếc ngày đó ta không mời được Bàng Thống, nếu không thì nhờ quan hệ của hắn, có lẽ có mấy phần hy vọng.
Điền Phong luôn không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng nói:
- Chúa công, không bằng thử bên Hoàng Nguyệt Anh xem?
Trương Lãng kinh kêu:
- Nàng?
Điền Phong gật đầu:
- Đúng vậy. Lúc trước chúa công từng nói, Hoàng Nguyệt Anh chính là con gái của Hoàng Thừa Ngạn, mà quan hệ giữa Hoàng gia và Bàng gia từ xưa đã dây dưa, giao lưu nhiều thế hệ. Tin tưởng chỉ cần người Hoàng gia muốn biết thì chắc chắn có thể đào ra Bàng Thống đang ở đâu. Cho nên chỉ cần có thể mời được Hoàng Nguyệt Anh xuống núi, tung tích của Bàng Thống sẽ không trốn đi đâu được.
Trương Lãng gật gù nói:
- Phù Hạo nói cực kỳ có lý.
Điền Phong nói xong lời này, mắt bỗng lóe tia sáng kỳ lạ, nói:
- Nếu có thể tìm đến Hoàng Nguyệt Anh, nói không chừng có thể thuyết phục được Hoàng Thừa Ngạn, vậy sự việc càng dễ dàng hơn.
Quách Gia nhíu mày nói:
- Quân hệ giữa Hoàng Thừa Ngạn và Thái Mạo rõ ràng bày ra đó mà?
Điền Phong cực kỳ tự tin nói:
- Tuy phu nhân của Hoàng Thừa Ngạn là muội muội của Thái Mạo, nhưng Hoàng Thừa Ngạn cùng Thái Mạo không hợp nhau là việc tất cả đều biết. Thuộc hạ lo lắng ngược lại là phía Bàng Thống. Người này đã một lần từ chối chúa công, lần này mời xuống núi không biết có đồng ý không? Nếu lỡ thất bại thì coi như xong.
Trương Lãng nghĩ tới lời Bàng Thống nói với mình, hắn biến băn khoăn.
Đang lúc hắn do dự thì bỗng có một môn vệ tiến vào thông báo nói:
- Chúa công, bên ngoài có người tên Bàng Thống muốn gặp ngài!
Trương Lãng nghi ngờ mình nghe nhầm, há to mồm vẻ mặt không thể tin hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Chính Điền Phong, Quách Gia đều không dám tin điều mình nghe thấy, ai cũng mở to mắt. Nhắc Bàng Thống thì Bàng Thống đã tới rồi.
Thị binh lặp lại một lần, chưa xong, gã chần chờ, dường như lấy hết can đảm ngập ngừng nói:
- Người này bộ dáng cực kỳ xấu xí, còn cuồng ngạo tự kiêu, không coi ai ra gì, xem ra không phải người lương thiện. Không bằng để vệ binh đánh đuổi đi?
Trương Lãng sầm mặt tức giận nói:
- Bậy bạ! Người đó ở đâu? Còn không mau mau mời đến!
Thị binh ngẩn ra, nói:
- Hiện tại hắn ở ngoài phủ.
Gã dừng một chút, biểu tình tức giận nói:
- Người này cực kỳ vô lý. Hắn nói là nếu chúa công không tự đi mời thì sẽ không vào phủ nửa bước.
Trương Lãng ngây ra, cùng Điền Phong và Quách Gia nhìn nhau, cười khổ nói:
- Không ngờ Bàng Thống cái giá cao vậy. Thôi thôi, bây giờ có việc cầu người, để ta đi mời hắn vậy.