- Ta sợ là Chu Du, Lỗ Túc mưu ma chước quỷ nhiều, các ngươi sẽ không cẩn thận trúng bẫy của chúng. Đặc biệt ra lệnh Phụng Hiếu, Trọng Đức theo các ngươi cùng đi. Cùng lúc đó lệnh cho Từ Thứ, khiến gã điều một vạn nhân mã chi viện Tế Dương, thế thì không còn sai sót gì nữa.
Trương Lãng lại dặn dò vài việc xong mới nói với Từ Hoảng rằng:
- Công Minh, đợi chiếm được chỗ đó rồi các ngươi dẫn binh sĩ suốt đêm lên đường, đi vùng gần Tân Thái và Bồ huyện, chuẩn bị trước tiên đến chi viện cho đám Cao Thuận.
Từ Hoảng cung kính nói:
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Đêm đó Từ Hoảng và Quách Gia dẫn theo hai vạn binh sĩ tiến quân với Bồ huyện.
Trương Lãng và đám Thái Sử Từ, Triệu Vân lĩnh sĩ tốt tàn binh chưa tới một vạn đóng quân tại Tế Dương.
Sau mấy ngày chờ đợi sốt ruột, phía Cao Thuận rốt cuộc truyền đến tin tức.
Sự việc quả nhiên không ra ngoài dự đoán của hắn. Khi Cao Thuận mạnh mẽ tấn công Tân Thái thì gặp trở ngại chưa từng có, trận chiến công phòng tiến hành khá là gian khổ, chiến cuộc kéo dài lâu rất bất lợi. Bên Tôn Sách thống soái chính là thời Đông Ngô kế thừa Chu Du đại đô đốc, Lỗ Túc, quân tướng thuộc hạ là Lưu Tịch, Cung Đô dẫn đầu quân Khăn Vàng.
Sự thực chứng thật suy đoán của Quách Gia tại Thọ Xuân là đúng. Quân Tôn Sách quả nhiên giữa đường lộn lại.
Canh gác Tân Thái chính là Lỗ Túc. Tuy quân Khăn Vàng chỉ khoảng một vạn, kém hơn Cao Thuận gấp mấy lần, thêm nữa về mặt huấn luyện và trang bị cũng cách biệt nhất định. Nhưng nhờ vào thành trì vững chắc, địa hình có lợi, biến hóa nhiều, mấy lần khiến quân Cao Thuận công cốc quay về. Tình hình chiến đấu thành thế giằng co ngõ cụt.
Nếu chỉ là thế thì còn đỡ, nguy hiểm là khi quân Trương Lãng công chiếm thành Tế Dương đã lãng phí quá nhiều thời gian, quân đội không thể kịp thời tiến lên liên kết. Bất giác Tôn Sách lĩnh hai vạn binh sĩ ra Bồ huyện, từ bên cánh bao vây, hai mặt giáp công Cao Thuận.
Cao Thuận lĩnh ba vạn quân đội có thể nói là rơi vào nguy hiểm to lớn chưa từng có. Nếu như quân Từ Hoảng không kịp thời chi viện, chỉ sợ quân Cao Thuận có khả năng bị đánh bại rồi.
Đây cũng là điều Trương Lãng lo lắng nhất, cũng là vì sao hắn sai Quách Gia đi theo, mượn tài tình của gã, hy vọng có thể trong lúc gian nguy nhất xoay chuyển đất trời.
Còn có một điều khiến hắn cực kỳ lo âu là, Chu Du lĩnh một vạn binh sĩ có Hoàng Cái, Trình Phổ đến bây giờ chưa biết tung tích. Nhân tố bất an tiềm ẩn này khiến hắn lo lắng không yên, luôn không biết Chu Du sẽ ra chiêu gì. Nhưng có một điều có thể chắc chắn rằng bây giờ y tuyệt đối không ở Giang Hạ.
Trương Lãng liên tục mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên.
Ngày hôm nay, Trương Lãng và Điền Phong tra xét quân tình, có một binh sĩ vội vàng chạy tới nói:
- Bẩm báo chúa công, chiến tuyến tiền phương truyền đến tin tức! Cao tướng quân công chiếm Tân Thái không thành, bị Lỗ Túc và Tôn Sách vây khốn ở Thanh Ổ lĩnh, chết vài chiến tướng, binh sĩ thương vong vô số!
Điền Phong vô cùng chấn kinh nói:
- Tình huống không hay rồi!Trương Lãng vội hỏi binh sĩ:
- Quân Từ Hoảng đâu?
Binh sĩ lắc đầu nói:
- Thuộc hạ không biết!
Trương Lãng liên tục giậm chân, tức muốn tắt thở, hỏi:
- Cao Thuận thua làm sao?
Binh sĩ nói:
- Khi Cao tướng quân bao vây Tân Thái thấy địch quân khó giải quyết, tướng địch lại giỏi về binh pháp cho nên chia ba đường kỳ binh. Một đường vòng đường nhỏ, định từ hậu phương đánh bất ngờ. Một đường đóng giữ đại trại, ngày đêm nổi trống, binh sĩ nghiêm ngặt luyện tập, muốn lấy đó mê hoặc địch quân. Tướng quân thì đích thân dẫn một vạn binh sĩ, khinh giáp nhung trang, đâm xéo Đồng Dương, binh thẳng Nhữ Nam, muốn xao sơn trấn hổ. Buộc địch quân rút lui Tân Thái, Bồ huyện, chắp tay nhường ra phòng tuyến. Ai ngờ Tôn Sách lĩnh nhân mã giết ra, tại vùng Đồng Dương bị địch quân phục kích bất ngờ, một vạn khinh bộ binh đối mặt kỵ binh của đối phương đến đi xung phong hai lần thì quân lính tan tác. Cao Thuận lĩnh tàn binh bại tướng, một đường tránh thoát địch quân đuổi theo, chặn, đánh, cướp, rút đến Thanh Ổ Lĩnh. Còn hai nhân mã khác sau khi được đến tin tức, lập tức khiến Trần Võ tướng quân lĩnh một vạn nhân mã tiến lên chi viện. Không ngờ Lỗ Túc ngay đêm đó toàn quân xuất động đến trại tấn công quân đội Từ Thịnh. Từ Thịnh tướng quân trở tay không kịp, liên tục bại lui, rút ra ba mươi dặm ngoài Tân Thái.
Điền Phong liên tục bóp cổ tay thở dài:
- Kế của Cao Thuận tuy ra ngoài ý định của người nhưng binh hành hiểm địa, mạo hiểm cực lớn. Lỗ Túc này cũng thật là lợi hại, có thể nhìn thấu chiêu của Cao Thuận, bắt lấy nhược điểm, còn gặp chiêu hủy chiêu. Hiện giờ xem ra, sợ rằng quân của Trần Võ cũng không bao nhiêu khả năng thuận lợi chi viện, thế này thì nên làm sao đây?
Trái ngược với Điền Phong kinh ngạc bất an, Trương Lãng cực kỳ bình tĩnh nói:
- Quân Từ Hoảng có động tĩnh gì không?
Binh sĩ đó nói rằng:
- Sau khi Từ Hoảng nghe được tin tức này, bàn bạc với Quách quân sư, một bên phái người đi Tân Thái, yêu cầu quân Từ Thịnh tập hợp lại, không thể rối loạn trận địa. Nhất định phải giám sát chặt chẽ từng hành động của địch quân Tân Thái, tuyệt đối không thể để Lỗ Túc theo đuôi quân Trần Võ, truy cùng đuổi tận. Cùng lúc đó, Từ tướng quân binh chi hai đường, do Hoàng Tự dẫn năm ngàn nhân mã ập hướng Bồ huyện. Chính Từ Hoảng thì cùng Quách quân sư dẫn một vạn năm ngàn binh sĩ đi Đồng Dương chi viện.
Điền Phong thở ra hơi dài, nói:- Hy vọng Từ Hoảng có thể đến kịp lúc, ông trời phù hộ Cao Thuận đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.
Trương Lãng nói với binh sĩ:
- Lập tức truyền lệnh xuống, ta phải lập tức họp ngay!
Không bao lâu sau, các vị tướng tụ tập trong huyện phủ, Trương Lãng đại khái nói sự việc một lần, rồi mới khiến mọi người cùng nhau bàn bạc.
Đang lúc mọi người thảo luận sôi nổi, lại có binh sĩ mang đến tin không may: Trần Võ lĩnh một vạn binh sĩ chi viện Cao Thuận không có kết quả, ở nửa đường bị chưa tới năm ngàn binh sĩ của Tôn Quyền chặn bước chân.
Trương Lãng mặt mày nhăn nhó nói:
- Phù Hạo, quả nhiên đã bị ngươi đoán trúng rồi.
Điền Phong biến sắc mặt liên tục, cuối cùng kinh hô:
- Chúa công, không hay rồi, Cao Thuận gặp nguy!
Trương Lãng ngạc nhiên nói:
- Tuy rằng thiếu binh mã bên Trần Võ nhưng Từ Hoảng đã đi chi viện, lấy bản lĩnh của Cao Thuận thì chống đỡ từ tám đến mười ngày chắc không thành vấn đề.
Điền Phong liên tục xua tay nói:
- Vấn đề là Từ Hoảng có thể tới kịp không? Chẳng phải chúa công luôn lo lắng quân đội Chu Du không xuất hiện sao? Có lẽ y đang đợi lúc này đây.
Trương Lãng lập tức chấn kinh, mặt xám như tro nói:
- Nếu thật đúng như lời Phù Hạo, một khi Từ Hoảng bị cản trở, vậy chẳng phải là Cao Thuận sẽ…