Nghĩ đến đây Trương Ninh quyết định vô luận thế nào cũng phải đàm phán rồi tính tiếp.
Sau đó nàng dịu dàng đi tới trước mặt Trương Lãng mà nói;
- Chư vị mời bên trong nếu như có gì tiếp đón không chu đáo thì xin rộng lòng tha thứ.
Trương Lãng quay đầu lại nhìn, Trương Ninh trong ánh đuốc đã biến mất vẻ lạnh lùng vừa rồi không còn tung tích mà chuyển thành dáng vẻ động lòng người, khiến cho hắn ngứa ngáy thêm vài phần.
Trương Ninh thấy ánh mắt sắc lang của Trương Lãng nhìn mình cho dù trong lòng không vui nhưng vẫn mỉm cười.
Huynh đệ Trương Côn trương Trọng từng người nhìn nhau, đình chỉ đấu với Yến Minh và Hàn Cử.
Trương Ninh đã mở miệng nói chuyện binh lính Khăn Vàng cũng không chống cự mỗi người đều nhường một con đường để cho Trương Lãng thong dong bước vào chỉ là hai phe trận doanh vẫn rõ ràng, một trước một sau không khí nặng nề.
Đợi vài trăm người Trương Lãng tiến vào trong Thiên Nguyệt trại xong, Trương Ninh và Trương Côn huynh đệ mới cùng nhau tiến vào trong.
Sau khi yên lặng nửa ngày Trương Ninh cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Bây giờ vẫn chưa biết đại danh của các hạ mong chỉ giáo cho.
Trương Lãng mỉm cười ngồi trên ghế nhấp một ngụm trà thơm sau đó khen:
- Trà này thật là thơm.
Nhìn thấy biểu lộ mất tự nhiên của Trương Ninh hắn mới tự tin nói:
- Tại hạ là ai cũng không quan trọng nhưng có thể khẳng định rằng tại hạ hoàn toàn có thể đại biểu cho thực lực môn phiệt của Từ Dương hai châu, nếu như đàm phán có tiến triển tin rằng về sau cô nương sẽ biết.
Trương Ninh hừ lạnh một tiếng nàng cười khẩy nói;
- Bởi vậy tiểu nữ không thể tin tưởng mà hợp đàm, ngay cả tôn tính đại danh cũng không nói ra vậy thì dựa vào cái gì mà ta phải ngồi đàm phán với các hạ.
Trương Lãng chân thành nói:
- Chuyến đi sứ lần này thân mang mật lệnh hi vọng tiểu thư có thể hiểu được chỗ khổ tâm của tại hạ.
Trương Ninh vẫn không nhượng bộ khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ bất mãn mà nói:
- Các hạ đã không có dũng khí báo danh vậy thì đàm phán cũng không còn quan trọng ai biết được các hạ sau khi qua sông chặt cầu trở mặt đâu, đến lúc đó chỉ sợ Thiên Nguyệt trại cũng nhổ cỏ tận gốc.
Trương Lãng thầm gật đầu nữ tử Trương Ninh này đúng là không đơn giản, tâm tư chặt chẽ tuy nhiên mình cũng không thể đơn giản bị hù dọa như thế phải biết rằng thân thế của mình sau khi bị tiết lộ ra ngoài nhất định sẽ có phiền toái lớn khi đó chỉ còn đường duy nhất là lui về Thọ Xuân, không thể mời thiên tử tới nam Trường Giang được, đến được Trường An là một vấn đề quá lớn.
Trương Ninh ép sát như thế chỉ sợ là muốn áp chế tâm lý của mình trên ghế đàm phán đạt được lợi ích cao hơn.
Nghĩ tới điểm này Trương Lãng mới gật đầu nói:
- Chiếu theo tình huống bình thường, chuyện này đúng là không tốt tuy nhiên với năng lực của Trương trại chủ thì tin rằng các vị cũng biết tình hình trước mắt của Thiên Nguyệt trại vô cùng xấu hổ, nếu như các vị không tin tưởng chúng ta thì chuyện xảy ra sẽ vượt ra ngoài sự tưởng tượng của các vị, nếu như có thể tiếp nhnậ thì chúng ta hợp đàm không quan tâm mấy vấn đề râu ria này nữa lúc đó các vị sẽ được chỗ tốt không tưởng tượng được.
Mặt ngọc của Trương Ninh lộ ra vẻ không tin:
- Chỗ tốt gì?
Trương Lãng nói:
- Đầu tiên là vấn đề tiền bạc, ta không nói dối bên ta có thể vô điều kiện cung cấp tiền bạc và lương thảo giúp các vị, hơn nữa còn có thể cho thêm ba trăm bộ thiết giáp tinh chế đao kiếm so với đao kiếm bình thường còn sắc bén hơn nhiều, ngựa năm trăm thớt, tăng cường thực lực cùng năng lực chiến đấu của các vị.
Lễ vật này không tệ tiền bạc và lương thảo đến rất đúng lúc, mà trang bị đều là tinh giáp thượng phẩm, những vật này chuyên môn cung cấp cho quân đội, tảng bị của quân Từ Dương tiên tiến Trương Ninh ở đây sớm đã nghe đồn, vũ khí còn lợi hại và tiên tiến hơn các nơi khác nhiều, nếu như đối phương thật sự có thể đưa những vật như vậy, những người ở trong Thiên Nguyệt trại sẽ tăng cường thực lực, đề cao năng lực tự bảo vệ mình.
Trương Côn ghi chép chuyện này không biết thật giả nhưng sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Tuy nhiên Trương Ninh vẫn tinh táo nói:
- Không tệ nhưng các hạ cũng biết đây vẫn không phải là yêu cầu chủ yếu.
Trương Lãng gật đầu:
- Đúng thế, chỗ tốt thứ hai chính là một khi các vị phát sinh xung đột với thế lực khác quân ta sẽ tùy thời trợ giúp.
Ở trong Thiên Nguyệt trại ánh đuốc ngập trời, sáng như ban ngày, toàn tòa núi bố trí vô cùng nghiêm cẩn tuy nhiên không mất đi sự cổ kính, thanh đạm.
Trương Ninh nhanh chóng mang bọn họ đi tới đại đường, bởi vì nhân số quá nhiều cho nên trải qua trao đổi, Trương Lãng chỉ mang Dương Dung Triệu Vũ cùng Điển Vi ba người đi tới phòng nghị sảnh, Trương Ninh cũng chỉ mang Trương thị huynh đệ và một đại đầu mục.
Sau khi hạ nhân pha trà điểm tâm xong, hai phe chính thức ngồi xuống đàm phán.
Trương Côn nghe thấy câu này liền dừng bút, quan sát Trương Ninh khóe miệng giật giật như muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Trương Ninh vẫn ra vẻ thờ ơ lạnh như băng mà nói:
- Đất Dương Dự hai châu là địa bàn của quân Khăn Vàng ta tưởng các hạ muốn để cho các thế lực khác cùng Trương Ninh đấu với hau sau đó từ từ thu thập mới đúng chứ?
Trương Lãng cười ha hả Trương Ninh này quả nhiên có bản lĩnh, tuy nhiên hắn vẫn không có ý phản đối mà nói tiếp:
- Thứ ba cũng là thứ mà Trương trại chủ coi trọng nhất, ta có thể phái đại tướng lãnh binh mấy vạn tùy thời cùng các vị tiến tới Nhữ Nam tiêu diệt Lưu Tích Cung Đô mấy tặc tử này.
Trương Ninh nghe thấy lời này thì khuôn mặt tràn ngập sát khí, một tay vỗ án hàn quang bắn ra bốn phía, sắc mặt trầm lạnh như tuyết mà nói:
- Được các hạ mau nói đi, điều kiện tương đối hậu hĩnh, tiểu nữ nghe xong rất sảng khoái, thủ hạ huynh đệ cũng nhận được chỗ tốt.