- Ba tháng lương thảo là đủ rồi, ta cho rằng Tôn Sách không đầy ba tháng sẽ bại ở Dự Châu.
Điền Phong kinh hỉ:
- Chúa công tính trước kế sách thần kỳ gì, có thể cho thuộc hạ biết được không.
Trương Lãng thần bí nói:
- Thiên cơ không thể tiết lộ.
Điền Phong thấy Trương Lãng nói vậy thì tâm tình buông lỏng.
Cuối ngày 20 tháng 6.
Cảnh đêm rất đẹp tinh không xán lạn.
Ở trong không trung truyền tới thanh âm tiếng hài nhi khóc to phá vỡ bầu trời đệm.
Trương Lãng kích động đi vào:
- Thế nào phu nhân đã sinh rồi sao là nam hay nữ?
Hàn Tuyết hưng phấn nói:
- Chúc mừng đại nhân có một thiên kim tiểu thư.
Trương Lãng kích động run lẩy bẩy, chỉ thấy tiểu gia hỏa bọc vải dầu kín chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu.
Trương Lãng vô cùng kích động tuy con là nữ nhưng hắn vẫn yêu thương vô cùng sau đó các quan viên cũng liên tục tới chúc mừng, trong nhất thời tề tựu ở quý phủ của Trương Lãng.
Đến ngày rằm tháng giêng, Trương Lãng quyết định bắt đầu hành trình.
Ngày ly biệt Văn Cơ ôm tiểu Trương Diễm hai mắt tràn ngập nước mắt vẫy tay từ biệt Trương Lãng.
Mà chúng nữ mỗi người cũng đầy thương càm, tỷ muội Hàn Thị cũng khóc thút thít.
Tháng tám năm công nguyên 298 Trương Lãng tự mình dẫn năm vạn binh sĩ Giang Đông, cùng chúng quân sư tiến về phía Kinh Châu lập đại nghiệp.
Tưởng Khâm và Chu Thái lĩnh hai vạn thủy quân, chuẩn bị cùng với thái thú Dự chương hợp công Sài Tang, đả thông đường thủy Kinh Châu.
Trương Lãng cuối cùng cũng bắt đầu bước đầu tiên để tranh giành Trung Nguyên.
Bảy ngày sau Trương Lãng đã tới Thọ Xuân, sau khi gặp Từ Thứ, Trương Lãng cùng với Điển Vi và Dương Dung đi dạo quanh thành thị.
Hai người vào trong một tửu quán bà chủ quán liên tục nhìn thân hình hùng tráng của Điển Vi tuy Trương Lãng và Triệu Vân hai người nổi bật nhưng so với Điển Vi thì vẫn thua kém.
Điển Vi sửng sốt hắn lớn như vậy rồi vẫn chưa gặp tình cảnh này liền nói:
- Cái bà mụ này không biết xấu hổ, còn chưa từng nhìn thấy đại nam nhân sao?
Bà chủ quán thái độ rất được, không tức giận nóng nảy.
Ngược lại đám người bên cạnh có người kiềm không được la lối:
- Can đảm dữ, dám đùa giỡn Tôn tiểu thư hả? Ngươi chán sống rồi sao?Vốn Điển Vi đang bực mình, thấy có người cố tình gây chuyện thì giận dữ bật người dậy, đập bàn mắng to:
- Cái thằng nhãi nào dám mắng Điển gia gia nhà ngươi, có ngon thì lăn ra đây cho ta!
Nói xong mắt hổ lóe tia sáng uy hiếp quét mỗi ngóc ngách, vẻ mặt giống con sư tử hung tàn bốn phía tìm thức ăn. Tin tưởng nếu Điển Vi thật sự tìm ra tên nào đã lên tiếng thì thật sự sẽ lột da ăn sống.
Người lên tiếng hiển nhiên bị Điển Vi thân hình cao to và vẻ mặt hung ác hù sợ, không dám rên một tiếng.
Bà chủ quán ngoái đầu lại, thấy người lên tiếng thì lập tức biến sắc mặt, hung tợn nói:
- Các ngươi câm miệng lại cho cô nãi nãi! Bớt thêm phiền đi! Hù chạy khách nhân, cô nãi nãi cho các ngươi biết tay!
Chỗ ngồi lập tức biến yên tĩnh.
Ai cũng kinh ngạc bà chủ quán bỗng dưng đổi thái độ, hung thần ác sát, dữ như con cọp mẹ.
Trương Lãng thừa cơ hội giật góc áo Điển Vi.
Điển Vi tức đến mất lý trí, vẫn không ngừng chửi ầm lên:
- Tổ cha nó, đồ hèn! Có ngon lên tiếng mà không có gan nhận hả?
Sau đó gã mạnh vung cánh tay, xoay người hét to với Trương Lãng:
- Đừng đụng ta…!
Mới nói nửa câu thì thấy đôi mắt tức giận sắc bén của Trương Lãng, gã lập tức như trái banh xì hơi, gục đầu, nhỏ giọng nói:
- Đại ca…
Khách nhân xem kịch vui lập tức rớt tròng mắt, đánh chết cũng không tin mới rồi Điển Vi còn uy phong hùng hổ lắm không ngờ ở trước mặt thanh niên thoạt trông chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi thì khép nép đến thế. Họ nhìn Trương Lãng với cặp mắt khác xưa, bụng thầm đoán thân phận của ba người.
Hiển nhiên bà chủ quán đã trải qua nhiều chuyện đời rồi, lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười, duyên dáng thỏ thẻ nói với Trương Lãng:
- Vị lão gia này, đừng so đo với đám người ngu dốt đó làm gì, đến thử xem chiêu bài của nô gia nào, xem coi có ngon không?
Trương Lãng nghe mà nhíu mày. Giọng nói điệu đà của bà chủ quán khiến hắn nổi hết cả da gà. Người đàn bà này ở trước mặt đám đông phóng đãng không e dè, bạ đâu dụ dỗ đó, không phải loại tốt lành gì. Trương Lãng tâm lý hơi khinh thường nhưng mặt ngoài làm bộ bình tĩnh như thường. Hắn cầm lấy bánh rán ăn một miếng, cảm giác thơm giòn cay, đủ cả năm vị.
Hắn khen nức nở:
- Tay nghề của bà chủ quán đúng là giỏi thật!
Bà chủ quán cười đến híp mắt, đôi mắt ngập nước nhìn Điển Vi ôm một bụng khó chịu, thấy gã ăn ngồm ngoàm thì ý cười trên mặt càng đậm.
Nàng ngọt ngào nói:
- Mọi người hãy ăn từ từ nha, đừng dể mắc nghẹn đó.
Điển Vi quét sạch tất cả đậu hủ thối trên đĩa, ăn như hùm như hổ, ăn xong quẹt miệng, vẻ mặt tham ăn chưa thỏa mãn.
Gã thèm thuồng nói với bà chủ quán:
- Bà chủ quán, đậu hủ của nàng thật là ngon, còn nữa không?
Trương Lãng *phụt* một tiếng, phun ra bánh rán đang nhai trong họng, cười sặc sụa.
Điển Vi vẻ mặt mê mang nhìn Trương Lãng, không biết mình đã nói sai cái gì rồi.
Bà chủ quán cũng ngẩn ra, rõ ràng là không ngờ Điển Vi sẽ nói như vậy, sau đó lấy lại tinh thần, cười khanh khách câu hồn người.
Nửa ngày sau nàng mới ngừng cười nói với Điển Vi:
- Còn chứ, đương nhiên là còn rất nhiều, chỉ không biết ngươi có mạng để ăn nó không.
Mọi người cất tiếng cười to, vương bát đối đậu xanh thật đúng là xứng đôi, một đôi dở hơi.
Điển Vi còn đang ngơ ngác nói:
- Lão Điển ta đã bao giờ sợ ai? Nàng cứ lấy ra hết là được!
Bà chủ quán phát hiện cái tên to con này khờ đến đáng yêu, ánh mắt nhìn Điển Vi cũng biến đổi, vẻ mặt mập mờ nói:
- Nói thật với ngươi vậy, tuyệt đối đừng bị hù dọa nha. Trong nồi của nô gia, dầu là mỡ người, da đậu hủ là da người, thịt trong bánh cũng là thịt người. Bây giờ ngươi còn có gan ăn không?
Dân chúng xem kịch mới đầu còn thấy rất hứng thú, khi bà chủ quán nói ra lời này thì người to gan không tin, người gan bé lập tức ói mửa.
Điển Vi tức giận, lật bàn quát tháo:
- Hay cho mụ đàn bà này! Dám ở đây mở hắc điếm hả? Xem ta làm sao thu thập ngươi!
Nói rồi gã vung nắm đấm định đánh.
Triệu Vân nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay hổ của Điển Vi, dùng sức đè chặt, sau đó trên khuôn mặt bình tĩnh nổi lên ý cười, nói:
- Lệnh Minh, ngươi không nên cho là thật, bà chủ quán đang đùa với ngươi thôi.