Quả nhiên, Trương Lãng nhẹ cắn khớp hàm, sống lưng thẳng tắp đứng.
Linh Đang binh lại xông lên vài người, yểm hộ mặt sau tiếng chuông rít gào. Trương Lãng mím chặt môi, khí lưu bên người không gió tự dao động, cát bay đá chạy. Bị địch quân bao vây, mỗi vung ra đại đao là gió gào thét, cực kỳ sắc bén. Binh sĩ địch quân lập tức bị đao khí tổn thương, cũng có người bị khí thế của hắn chấn nhiếp, liên tục lùi ra sau. Ngay cả cái chuông do tinh cương luyện thành cũng bị một chiêu giận dữ của Trương Lãng chém thành hai nửa, rơi đầy đất.
Chính Trương Lãng biểu hiện ra không chỉ là sự dẻo dai và kiên nghị của quân nhân, còn bởi vì hắn nhiệt tình và hành động anh dũng khiến Hắc Ưng Vệ càng đấu càng mạnh. Mỗi người bùng phát ra sức chiến đấu vô hạn, từng người không tiếc hy sinh bản thân mình. Phú chốc mặc dù Linh Đang binh nhiều điều quỷ dị cũng không làm gì được Trương Lãng.
Trương Lãng nản lòng phát hiện, Linh Đang binh mạnh hơn lính bình thường rất nhiều, còn bền bỉ hơn trong tưởng tượng.
Mỗi lần mắt thấy phòng tuyến sắp có lỗ hổng thì binh sĩ khác sẽ trám vào, cứng rắn đẩy dời ý niệm phá vòng vây của hắn ra sau, họ phối hợp thật là rất ăn ý.
Điều này cũng khó trách. Linh Đang binh của Cam Ninh từ khi kết bè thành quần cùng một chỗ tới nay đã hơn mười năm, họ luôn sống cùng nhau, khá là hiểu nhau, phối hợp không thành vấn đề.
Ngay lúc này, chết tiệt là Cam Ninh đã tới rồi.
Khi gã trông thấy lực phá hoại ngày càng mạnh của Trương Lãng, kinh ngạc vì hắn như biến thành một người khác. Bên người hắn ngã một đống binh sĩ, thuộc hạ của gã dù tầng tầng không ngừng bao vây, nhưng bá khí không ai bì nổi kia chính gã cũng thấy run sợ.
Cam Ninh than thở, cảm giác tim nhoi nhói lan tràn toàn thân. Vốn đôi mắt sát khí đằng đằng của gã bỗng chốc tràn ngập tơ máu, răng nghiến kèn kẹt.
Chỉ thấy gã cuồng rống một tiếng, tức giận nói:
- Trương Lãng, ngươi dám giết gần trăm huynh đệ của ta, Cam Ninh tuyệt đối không tha cho ngươi!
Cam Ninh giục ngựa xông lên.
Trương Lãng cắn chặt răng, chỉ cảm thấy lòng trống rỗng.
Trong khoảnh khắc này, hắn biết Yến Minh tiêu rồi.
Nghĩ tới khuôn mặt xấu xí của Yến Minh, nụ cười chất phác, còn có tấm lòng son, Trương Lãng muốn rớt nước mắt.
Một thuộc hạ tốt biết bao lại cứ thế ra đi.
Trong đầu hắn xẹt qua tình hình lần đầu tiên gặp gỡ Yến Minh, lại nghĩ tới Yến Minh làm sao đi theo mình, Trương Lãng bỗng dâng trào xúc động mãnh liệt. Xúc động này là lần đầu tiên hắn hận một người đến thế.
Cam Ninh. Đôi mắt mơ hồ của Trương Lãng như tia điện bắn tới con ngựa trước mặt hung mãnh xông đến.
Tới đây đi!
Trương Lãng lạnh lùng cười.
Yến Minh, ngươi hãy yên tâm, Trương Lãng này nhất định sẽ báo thù cho ngươi!
Trương Lãng cúi đầu, thầm nói.Dương Dung phát hiện tình thế khác thường, cảm giác trên người Trương Lãng toát ra sát khí mãnh liệt vô cùng. Theo ánh mắt của hắn, nàng nhìn thấy Cam Ninh không ngừng lao tới.
Dương Dung biết nguy rồi, Trương Lãng đã bị lửa giận đốt cháy linh hồn.
Dương Dung nhân lúc binh lính đối phương chờ Cam Ninh xông tới, nàng lùi tới bên cạnh Trương Lãng.
Nàng vô cùng lo lắng nói:
- Lão công, huynh nhất định phải bình tĩnh!
Trương Lãng không đáp lại, vẫn lạnh lùng nhìn Cam Ninh ngày càng gần.
Bên người còn sót lại hai mươi, ba mươi Hắc Ưng Vệ cũng im lặng hộ quanh Trương Lãng, cố gắng muốn bảo vệ hắn an toàn.
Dương Dung vô cùng sầu lo, khổ sở khuyên ngăn:
- Lão công, tuyệt đối đừng hành động theo tình cảm! Huynh không còn là một người, huynh không chỉ sống vì mình! Hãy nghĩ tới nhà ở Mạt Lăng đi, nơi đó có con gái của chúng ta, còn có tỷ muội Văn Cơ nữa! Trên tay huynh còn có vô số sinh mệnh binh sĩ Giang Đông, còn gánh hy vọng cứu trăm họ! Sứ mệnh của huynh nặng nề, nhất định phải nhẫn nhục chịu đựng!
Trương Lãng đánh rùng mình, tỉnh táo lại, hắn ngoái đầu cảm kích nói:
- Dung nhi, cảm ơn muội!
Dương Dung thở phào một hơi, đáp hắn lại là khuôn mặt cười dịu dàng.
Trương Lãng nhìn tình hình, tất cả Linh Đang binh đều hưng phấn vì Cam Ninh đến, động tác chậm đi nhiều, là thời cơ phá vây cực tốt.
Trương Lãng vừa định ra lệnh thì không trung bỗng truyền đến tiếng nức nở thê lương.
Trên chiến trường, tất cả binh sĩ bị tiếng tru thê lương làm kinh sợ, bất giác ngẩn ra, ngừng lại không đánh nhau nữa. Chúng ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn tìm ra nguồn thanh âm.
Ngay cả con ngựa của Cam Ninh cũng bị hù, hí dài không ngừng đảo quanh tại chỗ.
Cam Ninh liên tục gầm lên, liều mạng muốn khống chế con ngựa, bất giác tâm tình biến cực kỳ nóng nảy.Trương Lãng cũng ngẩn ngơ, bỗng chốc không hiểu là có chuyện gì.
Tiếng thê lương kia biến càng trầm trọng, sương khói mù mịt truyền đến mỗi một ngóc ngách.
Từ phương không xa lắm bay đến mấy cái bóng u linh xám tro, trường bào xám ở trong gió phất phơ. Dường như bên trong áo trống rỗng không có gì cả. Nhưng cái đầu lâu kia, răng trắng hếu, thêm vào bốn phía bao bọc sương trắng nhạt vừa lúc nổi bật đôi mắt khủng bố tàn khốc của đối phương, cực kỳ đáng sợ.
Lúc này, có binh sĩ mắt sắc nhìn thấy hình ảnh đó, bị hù đến tim ngừng đập, hét chói tai:
- Quỷ!!!
Vốn binh sĩ đã sợ muốn chết nghe xong tiếng la, phản xạ run bần bật.
Dường như u linh rất vừa lòng kiệt tác của mình, âm trầm cười vài tiếng.
Trong lòng mỗi người nhanh chóng lan tràn nỗi rùng rợn, chính Cam Ninh cũng ngẩn ngơ.
Dù là ai thì khi trông thấy hình ảnh đó đều bị dọa ngu ra.
Họ đã bao giờ gặp tình hình khủng bố như vậy đâu.
Chỉ có Trương Lãng không kiềm được mừng như điên. Cảm ơn trời đất, rốt cuộc chống tới lúc viện quân đến. Chỉ không ngờ chi viện chính là khô lâu quỷ binh của Trương Ninh. Hắn không ngờ trước kia mình tùy tiện nói một câu bây giờ trở thành pháp bảo cứu mạng, đúng là sự đời khó đoán. Nếu Trương Ninh không tới, thật không dám tưởng tượng hắn có thể phá vòng vây của Cam Ninh không.
Cam Ninh thấy quân tâm bị dao động mãnh liệt, lập tức đứng ra lạnh lùng nói:
- Đừng sợ, đây chắc chắn là do người giả trang!
Một binh sĩ run cầm cập tới gần Cam Ninh, run giọng nói:
- Tướng quân, đây có thật là người giả ra không? Trông không giống đâu. Tướng quân xem đi, nó bay trên không trung đã lâu, còn phát ra tiếng, chắc chắn là quỷ thật rồi. Tướng quân thấy đó, binh sĩ của Trương Lãng cũng có vẻ rất là sợ hãi.
Binh sĩ càng nói càng sợ, kiềm không được nói:
- Tướng quân, không bằng chúng ta rút đi!