Không khí dễ khiến người kinh hồn bạt vía, hoang mang lo sợ này không xa lạ gì cả, vì tôi đã tập mãi thành quen.
Livestream cho Âm Gian Tú Tràng không những cung cấp cho tôi một số điểm thưởng để hối đoái ra những vật phẩm mà người thường không bao giờ tiếp xúc tới, lại còn mài giũa ý chí của tôi, giúp tôi có thể giữ vững đầu óc tỉnh táo ở bất cứ trường hợp nào.
"Thiết Ngưng Hương được Lục Cẩn mời đến Thế Kỷ Tân Uyển, nhưng khi nãy mình gọi điện thoại cho cô ấy, người bắt máy lại là Lộc Hưng. Ván cờ đêm nay có vẻ phức tạp quá. Chẳng lẽ, Lục Cẩn và Lộc Hưng đều dự tính ám hại Thiết Ngưng Hương hay sao? Kết quả là, cả hai ngẫu nhiên chạm trán à?"
Trong mắt của tôi, cả hai người đó đều không phải người tốt. Tôi còn ước gì cả hai tự giết lẫn nhau, đồng quy vu tận.
Hành lang lầu 6 yên tĩnh đến mức lạ kỳ, chỉ có ánh sáng của đèn cứu hỏa lấp trên tường hắt ra. Từng tia sáng xanh heo hắt soi rọi cả dãy hành lang âm u, trông y hệt một con đường dẫn đến Hoàng Tuyền.
Tôi chỉnh độ sáng màn hình của điện thoại di động đến mức cao nhất, chưa đi được bao xa bèn thấy một người nào đó đang nằm trong vũng máu.
Tôi chạy đến, nhận ra kẻ đang nằm chính là Lục Cẩn trong bộ Âu phục: "Vẫn còn thở, chỉ bất tỉnh mà thôi. Lục Cẩn đã trọng thương thế này, xem ra người thắng là Lộc Hưng."
Câu nói tà bất thắng chính đã bị đảo ngược, rõ ràng chính là đạo cao một thước - ma cao một trượng. Tôi không dám xem thường tên Lộc Hưng này.
Tôi tiện tay nới lỏng cà vạt của Lục Cẩn, tránh cho gã bị máu bầm tụ lại ngay cổ mà ngạt thở chết tươi. Sau đó, tôi xốc áo khoác gã lên, thu gom sạch mấy túi đồ chứa báo vật trong người gã, xem như là lấy phí cứu mạng này.
Tôi và thằng này đều tu luyện đạo pháp Diệu Chân, nên đồ mà gã có thể sử dụng, tôi cũng có thể phát huy ra đôi chút uy lực.
Không có thời gian xem xét cẩn thận coi mình thu nhặt được gì, tôi tiếp tục bước về phía sâu bên trong hành lang.
Đi tầm mười mấy mét, tôi nghe thấy tiếng chó sủa vang vọng bên tai: "Bạch Khởi?"
Tôi hô to giữa hành lang theo bản năng, nhưng chẳng thấy nó đáp lại. Bạch Khởi lên đây trước tôi, nhưng giờ dường như biến mất bặt tăm bặt tích.
Có vẻ như hành lang tầng này dài hơn bình thường. Tôi giảm tốc độ nhịp bước, tập trung chú ý bốn phía, vì có khả năng Lộc Hưng sẽ đánh lén từ một căn phòng ngẫu nhiên nào đó xung quanh.
Tên sát nhân điên cuồng Lộc Hưng ấy khác xa Lục Cẩn. Nó biết bộ phận nào yếu nhất trên cơ thể con người. Nếu đánh nhau với nó, thì chuyện chết người có thể diễn ra chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Đi tiếp vài bước, tôi trông thấy vài vết máu nằm rải rác trên sàn nhà. Tôi cúi người kiểm tra, nhận ra có vài nhúm lông chó màu vàng nhạt nằm lẫn trong vết máu.
"Bạch Khởi bị thương à?" Con chó này có thể một mình chiến đấu với cả bầy sói, luôn là Chiến Thần trong lòng tôi. Ai ngờ nó lại bị thương ở nơi như thế này?
Đi tiếp vài mét, tôi nghe tiếng chó sủa rõ ràng hơn. Quẹo sang một chỗ ngoặt, rốt cuộc tôi đã trông thấy Bạch Khởi.
Nó nhe răng nanh ra ngoài, lông dựng đứng, giống như đang đối mặt với địch thủ mạnh mẽ tại một góc khuất nào đó trên hành lang.
"Ai ở đó vậy?" Tôi quan sát cẩn thận, một tay luồn vào túi áo, nắm chặt lá bùa sấm sét, tầm mắt lướt qua Bạch Khởi, nhìn về phía đối diện: "Thiết Ngưng Hương?"
Thiết Ngưng Hương dựa lưng vào vách tường, nét mặt như một nàng công chúa đang chìm trong cõi mộng. Cô ấy nhắm chặt hai mắt, tỏ vẻ cực kỳ đau đớn.
Thấy Thiết Ngưng Hương không hề có bất cứ vết thương nào trên cơ thể, tôi bèn thở phào nhẹ nhõm. Vừa định chạy đến bên cô nàng, Bạch Khởi đột ngột sủa vang ầm ĩ hai tiếng, rồi cắn chặt ống quần của tôi.
"Người phía trước chắc chắn là Thiết Ngưng Hương, không thể nào sai được. Nhưng tại sao Bạch Khởi lại muốn ngăn cản mình? Chẳng lẽ Thiết Ngưng Hương đang bị Lộc Hưng điều khiển tâm trí sao?" Tôi buộc phải nhớ đến thuật Hàng Đầu. Nhưng nếu muốn xác định cô ấy có bị thi pháp hay không, tôi cần phải tách mí mắt của cô ấy ra, quan sát kĩ tròng mắt của cô nàng.
"Bạch Khởi, con canh chừng xung quanh nhé." Tôi nhìn Bạch Khởi, cảm thấy xót xa. Chân sau của Bạch Khởi in hằn một vết dao dài khoảng 7, 8 cm sâu hoắm, máu đỏ tràn ra ướt cả chân.
Hôm nay, Thiết Ngưng Hương đẹp xuất sắc, nhưng lại đẹp đến nỗi khiến người không dám đến gần, dù cô ấy chỉ cách tôi không hơn 03 mét.
Tôi xoa nhẹ đầu Bạch Khởi, để nó nhả răng ra, sau đó siết chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, bước về phía Thiết Ngưng Hương.
Một bước... Hai bước...
Tôi đi một mạch đến cạnh bên cô ấy. Thiết Ngưng Hương chẳng có động tĩnh nào đặc biệt cả. "Đàn chị? Cô có nghe tôi nói gì không?"
Tôi hỏi nhỏ, nhưng chỉ có tiếng bản thân vang vọng lại từ hành lang yên tĩnh. Thiết Ngưng Hương không có phản ứng rõ rệt, chỉ là mí mắt rung nhẹ vài lần, tựa như muốn cố gắng mở ra nhưng không thể nào làm được.
"Trúng Hàng Đầu rồi à?" Tôi do dự một chút, đưa tay sờ nhẹ mắt Thiết Ngưng Hương. Tôi chuẩn bị tách mí mắt cô nàng ra, nhìn xem bên trong có xuất hiện vệt ngắn trong tròng mắt khi trúng phải chú thuật hay không.
Ngón tay tôi chạm vào làn da trơn bóng của Thiết Ngưng Hương. Vì sợ tổn thương cô ấy, nên động tác của tôi rất nhẹ nhàng. Ngay khi hai ngón tay của tôi chạm vào viền mắt của cô ấy, vừa định tách ra, thì cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên bật mở!
Một gã đàn ông đội mũ lưỡi trai lao ra, tay cầm một vậy gì đó, đâm thẳng vào tôi!
Tôi biết rõ Lộc Hưng là loại người nhất định không bỏ cuộc khi chưa đạt mục đích. Chắn chắn gã đã mai phục đâu đó, nên cả người tôi căng cứng, sớm chuẩn bị phản kích ở bất cứ lúc nào.
Tôi đạp mạnh một chân xuống đất, vung hai tay lên, tóm chặt lấy cánh tay của Lộc Hưng: "Lần này, rốt cục tao tóm được mày rồi!"
Lộc Hưng đang đội nón lưỡi trai bèn cười khẩy, ngẩng đầu lên. Đó là một gương mặt kinh tởm mà bạn sẽ không bao giờ quên khi trông thấy: "Mày nghĩ mày tóm được tao à? Cao Kiện, tao mới đúng là người nói câu này. Mày xem thứ tao đang cầm trong tay là gì?"
Một dự cảm vô cùng xấu nảy sinh trong tâm trí tôi. Dường như có một làn khí lạnh thấu xương xuyên thẳng vào đại não. Tôi quay đầu nhìn lại, Thiết Ngưng Hương rút một con dao nhọn ra. Cô ấy cầm dao bằng hai tay, giơ lên thật cao!
"Tao đã giết nhiều người như thế, nhưng vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật! Mày nghĩ tao ngu ngốc như bọn kia à?" Hai cánh tay của Lộc Hưng giống như hai con rắn, quấn chặt lấy cánh tay tôi, hạn chế sự di chuyển của tôi: "Trên thế giới này, chỉ có tao mới có thể giết người, làm gì có chuyện kẻ khác tóm được tao? Mệnh Quỷ! Ra tay!"
Thiết Ngưng Hương trợn tròn hai mắt. Bên trong con ngươi vẩn đục, đen kịt kia, dường như có một bóng dáng quỷ hồn đang thét gào, lưỡi dao sắc bén đâm xuống nhanh vun vút. Cô ấy đâm một nhát bằng toàn bộ sức lực của bản thân!
"Bạch Khởi!"
Dao đến quá nhanh, chờ Bạch Khởi nhào đến nơi, tầm nhìn của tôi đã bị lấp đầy bởi lưỡi dao sắc bén. Ngay lúc sống còn, tôi dùng hết tất cả sức lực của mình, bèn giật ra được một cái tay. Định quay lại chụp vào cánh tay của Thiết Ngưng Hương, nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Ngay khi tôi xoay lại, mũi dao đã đâm trúng vào ngực tôi!
"Keng...!"
Một tiếng vỡ nát vang lên, tôi cảm giác như bộ ngực mình bị một quyền thật mạnh giáng vào. Hai chân mất sức, quỳ sụm xuống một chân.
"Chết dưới tay mà mình yêu nhất, mày có cảm giác thế nào?" Lộc Hưng biết rõ vị trí mà Thiết Ngưng Hương vừa đâm đã chệch khỏi trái tim, nhưng bằng vào lực đâm ấy, tôi sẽ chết chắc.
Ngực tôi rất đau, nhưng khi tôi đưa tay sờ vào, cũng không cảm nhận máu tươi đang chảy. Đó là chiếc túi bảo bối vừa lấy ban nãy, cùng một bình sứ đã bể nát vì bị ngoại lực đâm trúng vào. Một viên thuốc màu phấn hồng bể nát nằm lẫn lộn bên trong.
"Thì ra con dao kia trùng hợp đâm ngay bình thuốc nằm trong túi chứa bảo vật." Sống chết trong nháy mắt, tôi có cảm giác mình vừa dạo quanh Quỷ Môn quan một vòng: "Nhờ có bình thuốc ngăn trở, ngực mình chỉ bị tổn thương nhẹ mà thôi, may quá may quá!"
Lộc Hưng vẫn chưa biết tôi vừa vượt qua tình huống ngàn cân treo sợi tóc như thế nào, nghĩ rằng tôi sắp chết, nên thả lỏng cánh tay ra. Gã chỉ huy Mệnh Quỷ, bảo nó cắt đầu của tôi: "Tiểu Phượng cực kỳ yêu thích mày! Nếu để nó nhìn thấy đầu của mày, chắc nó sẽ mừng đến nỗi ngất xỉu."
"Thật ư? Không ngờ một thằng anh như mày lại biết suy nghĩ cho em gái đấy à?" Tôi che ngực, ngồi xổm dưới đất, tung một cú đá quét ngang. Quá bất ngờ, Lộc Hưng không kịp đề phòng, bị tôi gạt chân ngã xuống. Tôi quyết không cho gã bất cứ cơ hội nào, bèn đè chặt gã xuống đất: "Bạch Khởi, cắn đứt cổ họng thằng này!"
Không phải tôi tàn nhẫn, nhưng đối xử với cái thằng mất nhân tính như thế này, việc giết ngay nó trong một đòn vẫn còn có vẻ nhân từ.
Bạch Khởi há mồm, nhe răng nanh táp về phía cổ Lộc Hưng. Trong khi đó, Thiết Ngưng Hương đang bị Mệnh Quỷ bám thân sát bên cạnh vung con dao nhọn lên, đâm vào sau ót tôi. Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt, đây chính là một cục diện cả đám cùng chết chung.
"Cao Kiện, xem ra tao đã coi thường mày!" Lộc Hưng bị tôi đè trên mặt đất, thân thể không cách nào cử động, nhưng gã không hề sợ sệt: "Nhưng mà, nếu chỉ có thể, mày nghĩ rằng mày đủ sức giết tao à?"
Một nửa gương mặt giăng đầy vết sẹo xấu xí kinh khủng đang được che kín kia bỗng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý. Sau đó, những vết sẹo kia lan rộng ra, dường như muốn nhanh chóng lan sang một nửa gương mặt anh tuấn, trắng nõn còn lại: "Địa Tạng có lệnh, phổ độ U Minh! Hiện khai Âm Dương, chuẩn cho hoàn hồn! Xuất thế! Mệnh Quỷ câu hồn!"
Thiết Ngưng Hương bỗng ôm đầu thét to một tiếng, rồi hai tròng mắt hóa về màu sắc bình thường.
Cùng lúc đó, con mắt màu đen mà Lộc Hưng vẫn luôn mang theo bên người kia không còn xoay tròn nữa, mà nằm lặng yên trong tay gã, chảy ra một giọt nước mắt màu đỏ ngòm.
Sau đó, một tiếng khóc than ai oán vang lên, truyền khắp cả dãy hànhg lang này. Dường như có một thứ gì đó đang bò ra từ con mắt ấy.