Cẩu Trường Chính gằn giọng: “Luật sư bào chữa của bị cáo đã cố gắng thu hút sự chú ý của công chúng đến vụ án giết Giang Long. Hành vi của anh ta nhằm né tránh 20 tội danh còn lại của bị cáo. Đã có đủ nhân chứng và vật chứng rành rành, xin tòa xác nhận cấu thành 20 tội danh còn lại là hành vi phạm tội thật sự và gây tác động xấu đến xã hội.”
“Xin luật sư của nguyên đơn lưu ý đến cách diễn đạt của tôi. Tôi không cố ý chuyển hướng mà đang bào chữa dựa theo các mối quan hệ nhân quả của vụ án” Đỗ Dự thẳng thừng cắt ngang lời nói của Cẩu Trường Chinh: “Nguyên nhân chính của các hành vi ấy xuất phát từ việc bị cáo bị vu khống, trong khi bản thân bị cáo lại quyết tâm muốn nêu tinh thần chính nghĩa cơ bản, cuối cùng liều mạng chạy trốn, chống lại lệnh bắt bớ nhằm cố gắng giữ gìn lại phần chứng cứ phạm tội của tập đoàn Giang Cẩm.
Căn cứ vào Điều 20, Bộ luật Hình sự Trung Quốc quy định: Để bảo vệ đất nước, lợi ích công cộng, cá nhân hoặc người thân, tài sản và các quyền lợi khác khỏi các hành vi xâm phạm bất hợp pháp đang diễn ra, nếu các hành động để ngăn chặn hành vi xâm phạm bất hợp pháp ấy có gây thiệt hại cho những người xâm phạm trái phép, thì hành vi đó được xem như là hành động phòng vệ chính đáng và không phải chịu trách nhiệm hình sự.
Theo thông tin mà nguyên đơn cung cấp, có thể thấy: Lúc đó, cảnh sát đã phát lệnh truy nã khắp thành phố và thậm chí ra lệnh hạ gục bị cáo nếu cần thiết. Do đó, bị cáo buộc phải chống cự khi sự an toàn của mình bị đe dọa nghiêm trọng.”
“Nói nhăng nói cuội!!!” Cẩu Trường Chính phớt lờ ánh mắt và hành động của chủ tọa, bật dậy nói thẳng: “Cơ quan cảnh sát tượng trưng cho sự công bằng và trật tự của xã hội. Nếu ai cũng như bị cáo, dám chống đối lại lực lượng chức năng vì một số thông tin không rõ ràng thì cả xã hội này sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn ngay. Anh ta có thể hợp tác với cảnh sát điều tra vào thời điểm đó cơ mà? Nhưng rõ ràng là bị cáo chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Anh ta đã xúi giục chủ cửa hàng tiện lợi gần trường trung học Tân Hỗ báo cảnh sát, ác ý quấy nhiễu sự phán đoán của cảnh sát. Cuối cùng, khi bị cảnh sát bao vây và ép góc, bị cáo vẫn không biết ăn năn hối cải, lợi dụng sự cảm thông của cảnh sát mà lái xe thẳng vào Thế Kỷ Tân Uyển khiến nhiều đồng chí cảnh sát bị thương. Không những thế, bị cáo còn khinh thường luật pháp, bắt cóc Giang Thần và ngang nhiên khiêu khích lực lượng công quyền!
Hành vi của bị cáo rất thái quá, trong khi bản thân lại có thái độ kiêu ngạo và ác liệt. Vậy nên, anh ấy cần phải bị xử lý thật nghiêm minh!”
Cẩu Trường Chính nói liền mạch một hơi, không hề nhìn Đỗ Dự lấy một lần. Cả hai vị luật sư đều phớt lờ chủ tọa phiên tòa; có vẻ như vị trí của ông ấy chỉ để duy trì trật tự tại tòa án.
“Luật sư Cẩu, nếu cơ quan công an thực sự hành động như anh nói, tôi tin bị cáo cũng sẽ không ngu ngốc đến mức tự bản thân đối nghịch với cả Giang Thành như vậy. Sở dĩ anh ấy kiên quyết không hợp tác với cảnh sát là vì một số người trong đồn cảnh sát đã có ý đồ xấu. Bọn họ luôn chuẩn bị sẵn sàng ra tay giết hại bị cáo nhằm ngăn cản bị cáo có cơ hội công khai mọi chuyện trước công chúng!”
“Luật sư Đỗ, đừng ăn nói bừa bãi, bôi nhọ các bên liên quan.” Cố Trường Chinh cười lạnh. Rõ ràng, gã thầm khẳng định hung thủ giết Giang Long là tôi, đó là lý do dẫn đến cảnh sát truy nã và muốn hạ gục tôi, không hề có chuyện giết người diệt khẩu.
Đỗ Dự không trả lời Cẩu Trường Chính, quay sang nhìn thẩm phán phiên tòa Trần Hải Nghĩa: “Chứng cứ thứ ba của tôi là một đoạn video giám sát.”
Gã lấy một chiếc USB từ trong cặp ra, đưa cho thư ký pháp đình: “Đoạn video này trích xuất từ một camera nào đó, tình cờ ghi lại một trong những hành vi của một số đồng chí thực thi pháp luật.”
Đoạn video giám sát trong chiếc USB bắt đầu được phát trên màn hình lớn của tòa án. Tôi vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra vị trí trong clip là chuyện xảy ra ở gần khu vực trung tâm thành phố. Lúc đó, vì quá lo lắng nên tôi đã gọi điện cho anh Lưu mù, dừng xe taxi ở gần một cửa hàng tiện lợi rồi vào đó hỏi mượn điện thoại từ hai mẹ con chủ tiệm.
Sau đó, tôi không mượn được điện thoại mà đụng độ với Lộc Hưng. Tiếp theo, một cuộc đấu súng ác liệt đã diễn ra, camera xung quanh cửa hàng đã ghi lại rõ ràng tất cả những điều này.
Trong số tất cả những người có mặt, chỉ có Đỗ Dự và tôi biết rằng hai viên cảnh sát đã bắn tôi một cách tàn nhẫn thực ra chính là do Lộc Hưng và Khâu Nhậm giả mạo.
Trong hình ảnh camera ghi lại, có một viên cảnh sát đầu tiên bước vào cửa hàng. Một lúc sau, Lộc Hưng trong bộ đồng phục cảnh sát bước ra khỏi ô tô, lấy một khẩu súng lục, thẳng tay bắn vào bên trong cửa hàng.
Đoạn video vẫn tiếp tục được phát. Đến phần sau, mọi người thậm chí có thể thấy Lộc Hưng trong bộ đồng phục cảnh sát bắn luôn đồng nghiệp xung quanh mình, là tự tay bắn nát đầu đồng nghiệp.
Hình ảnh tàn khốc và cuồng loạn này vượt xa trí tưởng tượng của mọi người. Cả tòa án im lặng; tất cả đều nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
“Tôi đã yêu cầu bộ phận thẩm định xác nhận tính xác thực của video trước khi đến đây. Đây là giấy chứng nhận thẩm định. Hiện tại, chẳng hay vị luật sư của nguyên đơn kia còn vu oan là tôi đang bôi nhọ hay không?” Đỗ Dự cười nhìn Cẩu Trường Chính. Gã vẫn mỉm cười từ lúc xuất hiện đến bây giờ, khiến người khác khó nhìn rõ nông sâu.
Màn hình camera tiếp tục chạy. Mọi người trông thấy một chiếc xe cảnh sát và xe cứu thương chạy tới, và sau đó là đến cảnh tôi cướp xe cảnh sát.
“Mọi người thấy chưa? Bên nguyên cáo đã cung cấp một bản video bằng chứng bị cắt mất một đoạn. Các hành vi của bị cáo Cao Kiện như cướp xe cảnh sát, giật súng cảnh sát,... đã xảy ra khi cảnh sát phát điên và muốn giết anh ấy, và thậm chí sau khi giết hụt anh ấy rồi, họ còn định giết luôn cả nhà cửa tiệm tạp hóa kia. Trong tình huống đó, chính xác là bị cáo đang tự vệ, bởi vì cảnh sát không còn đáng để tin tưởng trong tình huống đó.” Đỗ Dự cười nhạt, liếc nhìn về phía băng ghế của nguyên đơn: “Ngoài ra, chúng ta có thể suy đoán táo bạo một chút nhé. Về hai đồng chí cảnh sát bắn người kia, ai là người đã sai khiến bọn họ ra tay? Chắc chắn là có ai đó chỉ thị thì họ mới phát điên nổ súng như vậy, bất chấp mọi hậu quả để giết người diệt khẩu. Tôi nghĩ rằng, ắt hẳn ngài giám đốc Giang Thần của Tập đoàn Giang Cẩm đây và cơ quan cảnh sát biết rõ câu trả lời rồi.”
Chỉ bằng vài câu, Đỗ Dự đã có thể đảo ngược mọi lời tố tụng. Mọi người nhìn Giang Trần và đại diện Bộ Công an bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Hai đồng chí cảnh sát trong video đã biến mất và tạm thời chưa xác định được tung tích. Tôi không thể trả lời câu hỏi này”. Đại diện Bộ Công an đứng dậy nói, sau đó cũng không biết có nên ngồi xuống hay không. Thật ra, bản thân gã cũng cảm thấy khó hiểu. Thường ngài, hai đồng chí cảnh sát ấy cũng không có bất cứ biểu hiện khác thường nào, chẳng rõ vì sao lại ra tay giết chết đồng đội vào đêm hôm ấy.
“Ồ? Thông báo mất tích là xong ư?” Đỗ Dự cười khẽ, “Có lẽ chúng ta nên thay đổi từ ngữ thích hợp hơn, chẳng hạn như bỏ trốn vì sợ tội? Hay cũng bị giết người diệt khẩu luôn rồi?”
Đỗ Dự vừa nói xong, Giang Thần và đại diện cơ quan cảnh sát bèn cảm thấy lạnh gáy. Giang Thần nhất thời không biết liệu ông bố nhà mình có sắp xếp riêng gì không. Bên cạnh đó, vị đai biểu của ngành cảnh sát kia cũng chẳng biết gì cả, vì đến đây tham dự phiên tòa chỉ là làm theo đúng trình tự tố tụng mà thôi.
“Được rồi, nói tới đây, chắc mọi người cũng đã thấy rõ thái độ của Địa ốc Giang Cẩm và các ban ngành liên quan rồi. Tiếp theo, chúng ta hãy xem tiếp hành vi thực tế của nghi phạm đang bị cáo buộc hàng chục loại tội ác tày trời này vào đêm đó, cùng nhau phán định xem lời cáo buộc ấy có chính xác hay không nhé? Liệu anh ấy có thật sự là kẻ giết người phóng hỏa, kiêu ngạo và cứng đầu, công khai chống đối cảnh sát hay không?
Đỗ Dự vẫy tay về phía cửa chính của tòa án: “Sau đây là bằng chứng thứ tư của tôi, mời nhân chứng vào tòa trình diện!”
Cổng tòa bị đẩy ra. Người chống nạng bước vào phiên tòa là một đồng chí cảnh sát với một bên đùi băng bó chằng chịt, được dìu từng bước bởi hai mẹ con hai bên.
“Đoạn video vừa rồi không hề quay chụp cảnh tượng xảy ra bên trong cửa hàng. Do đó, tôi sẽ yêu cầu chủ cửa hàng và những người chứng kiến vụ nổ súng đêm đó trình bày lại hình tượng thật sự của bị cáo cho mọi người biết rõ!”
Đỗ Dự ra hiệu cho nhân chứng nói chuyện. Vì bị rất nhiều máy quay phim ở hàng ghế đầu chiếu thẳng vào, hai mẹ con hơi xấu hổ. Cô con gái rụt rè nấp sau lưng mẹ, thế là đích thân người cảnh sát bị thương kia xung phong tiến về phía trước.
“Tôi là cảnh sát của đồn cảnh sát quận Hán Dương, mã số ngành là 112101. Người cảnh sát đầu tiên bước vào cửa hàng trong đoạn video trích từ camera chính là tôi. Lúc đó, tôi đang thực hiện bước thăm dò nghi phạm như thường lệ. Đột nhiên, tôi bị trúng một viên đạn từ phía sau lưng. Tôi ngã xuống đất. Các đồng đội phía sau đã lao vào và nổ súng một cách điên cuồng. Chúng chỉ muốn giết nghi phạm mà thôi. Hơn nữa, chúng không hề bắn phát súng cảnh cáo nào, cũng không phải nổ súng để tự vệ.
Đạn lạc liên tục sượt qua người tôi. Ngay lúc những người đồng đội đó chuẩn bị vào trong cửa hàng để giết tôi diệt khẩu, chính nghi phạm là người bất chấp làn đàn xối xả kia mà ra tay kéo tôi vào buồng trong, cuối cùng cứu tôi được một mạng.”
Người cảnh sát chống nạng này tỏ vẻ kiên quyết: “Có lẽ tôi không nên ra tòa làm chứng cho nghi phạm. Nhưng nếu không nhờ anh ấy vào đêm đó, tôi đã là một xác chết ngay lúc này! Vì lẽ đó, tôi sẵn sàng đứng ra trình bày. Tôi biết chứ, rồi đây tôi sẽ bị đồng nghiệp xa lánh vì hành động của mình hôm nay. Thậm chí, hàng xóm hoặc người thân cũng sẽ coi thường tôi. Nhưng tôi không hối hận! Ngày trước, tôi mong muốn trở thành một người cảnh sát vì khao khát đạt được niềm vinh dự của nghề nghiệp cảnh sát. Nếu tôi lùi bước vào lúc này, chắc chắn tôi sẽ phải nói lời xin lỗi với chiếc huy hiệu cảnh sát trên sắc phục tượng trưng cho công lý và lẽ phải hiện tại!”.
Nói xong, gã chống thẳng cặp nạng xuống đất, nhìn tôi chằm chằm: “Tôi chưa từng nói bất cứ câu nào với anh trong đêm hôm đó. Hôm nay, tôi sẽ bù đắp thiếu sót này của mình.”
Cố gắng xoay người, gã vừa chống nạng, vừa cúi đầu thật sâu trước mặt tôi: “Cảm ơn anh đã cứu mạng tôi!”
Sau khi đồng chí cảnh sát ấy nói xong, sắc mặt của mọi người ngồi trên khán đài đều thay đổi. Ngay cả một vài người trong Bồi thẩm đoàn cũng vô cùng ngạc nhiên.
Đây chỉ mới là bằng chứng thứ tư mà Đỗ Dự chuẩn bị trước, và rõ ràng là tình thế đã hoàn toàn đảo ngược.