“Cái xác của Hồ Tiên kia nếu như không nhanh chóng xử lý, sợ rằng sẽ ngày càng phiền phức. Ngay cả Cản Thi nhất mạch cũng chưa bao giờ gặp tình huống xác của hồ tiên vùng dậy, tôi không giúp được gì cậu, nhưng cậu nhất định phải cẩn thận.” Nhàn Thanh đạo trưởng trịnh trọng nói: “Trước đây lần đầu tiên cậu tới Thanh Thổ Quan, xác Hồ Tiên đã có phản ứng, trên người cậu phải có thứ mà nó cần, tương lai nó nhất định sẽ đi tìm cậu.”
Tôi rùng mình một cái, bị thứ kinh khủng này để mắt tới quả thực không hề dễ chịu: “Đạo trưởng, hồ ly này không có nhược điểm gì sao?”
“Tạm thời tôi chưa phát hiện ra, nhưng yêu ma muốn thi biến nhất định sẽ cần lượng máu lớn, cậu cần chú ý nhiều hơn.” Nhàn Thanh đạo trưởng vừa mới nói xong, Vân Xuyên bèn đi từ cửa vào, trong tay cậu ta cầm theo 3 phích nước nóng, trong đó có 2 phích là trợ giúp bệnh nhân khác ở cùng giường.
“Duyên chủ, sao anh lại tới đây?” Vân Xuyên rót cho Nhàn Thanh đạo trưởng một chén nước nóng, dùng mu bàn tay cảm nhận nhiệt độ của nước nóng, đợi nhiệt độ thích hợp mới đưa qua cho Nhàn Thanh đạo trưởng.
Từ những động tác thật nhỏ này có thể thấy được, Vân Xuyên chăm sóc Nhàn Thanh đạo trưởng rất cẩn thận, tâm tính của người này quả thật không tệ.
“Vân Xuyên, sau khi ta xuất viện, con nên đi theo duyên chủ học tập nhiều hơn, cứ mãi ở trong đạo quan, không tốt với tương lai sau này của con.” Nhàn Thanh đạo trưởng ngồi ngay ngắn ở trên giường bệnh, khéo léo biểu đạt ý nghĩ của mình.
“Nếu con đi, ai sẽ chăm sóc thầy? Hay là chờ thầy khỏi bệnh rồi hãy nói.” Vân Xuyên không suy nghĩ nhiều, ở trong phòng bệnh bận rộn tới lui.
“Đồ đệ này của tôi, người xấu tâm không phải xấu, không có gì tâm địa gian giảo, chỉ sợ sau này nó sẽ bị thua thiệt.” Nhàn Thanh đạo trưởng không quá yên tâm: “Duyên chủ, sau này hy vọng cậu có thể giúp đỡ Vân Xuyên nhiều hơn.”
“Nhất định, nhất định.”
Nhận được câu trả lời dứt khoát của tôi, Nhàn Thanh đạo trưởng mới thở phào nhẹ nhõm, ông do dự một chút, mới tiếp tục nói: “Còn về cô gái bị đoạt xác, cậu phải đặc biệt chú ý, hung vật phía dưới lò hoả táng cầu số 3 vẫn bị trấn áp ở trong thân thể của cô ấy. Dù chỉ là một đạo ý niệm, nhưng không thể coi thường. Mệnh cách bản thân của cô gái kia khá hiếm thấy, đồng thời còn mang Phi Ma, Điếu Khách, Tang Môn, trong số mệnh chú định nhiều tai nạn, cũng là người đáng thương. Lần này bị hung vật đoạt xác, làm tổn thương thần trí của cô ấy khá lớn, nếu như có thể tỉnh lại, tốt nhất cậu đưa cô ấy đi đạo môn chính thống xem xét, cầu chút Bùa Trừ Ma an thần, cứu cô ấy coi như là tích chút công đức.”
“Người có mệnh riêng, tôi đã tận lực.” Tạm biệt Nhàn Thanh đạo trưởng, tôi ngồi thang máy đi tới tầng thứ 8, nơi này là phòng bệnh V.I.P, hành lang sạch sẽ ngăn nắp, vô cùng yên tĩnh, có rất ít người qua lại.
Gõ mở cửa phòng, trong căn phòng đôi chỉ có một mình Diệp Băng đang nằm, Giang Phi cầm khăn mặt đang giúp Diệp Băng lau tay, mặt.
“Cô ấy vẫn không tỉnh lại sao?” Tôi đứng ở cửa, nhìn xung quanh.
Nghe được âm thanh, Giang Phi ngây ra một lúc, lúc này mới đứng dậy, trong mắt của cô có chút buồn: “Chụp CT não, cũng không có gì lạ, giờ bác sĩ khoa thần kinh hoài nghi, có thể là do bị kích thích quá mạnh, khiến cho chức năng của đại não ngừng lại trong thời gian ngắn. Bọn họ còn không thể nói cụ thể lúc nào mới có thể tỉnh lại, có thể một phút sau là có thể tỉnh, cũng có thể cần mấy tháng, mấy năm, thậm chí cả đời.”
Đi tới bên cạnh giường bệnh, nhìn gương mặt tái nhợt của Diệp Băng, trên cánh tay của cô truyền bình nước biển, trên tủ đầu giường để vài cái bình rỗng.
“Giờ chị ấy không thể ăn uống, chỉ có thể dựa vào truyền chất dinh dưỡng, đường glu-cô để duy trì sự sống.” Giang Phi cẩn thận lau chùi thân thể của Diệp Băng, so với Giang Phi mà tôi đã gặp lần đầu, cô ấy đã xảy ra biến hóa rất lớn. Cô con gái kiêu căng, vô pháp vô thiên của chủ tịch tập đoàn Giang Cẩm hình như chỉ còn trong ký ức, đã bị chôn vùi cùng với Bệnh viện tâm thần Hận Sơn.
“Trong khoảng thời gian này em đã vất vả rồi.” Tôi đứng ở trong phòng, ánh mắt đảo qua mặt của Diệp Băng, cô ấy giữ biểu cảm vào một khắc cuối cùng bị đoạt xác, chân mày co lại, dường như đang ở trong một cơn ác mộng không có cách nào tỉnh lại.
“Không khổ, nhưng anh có thể tới khiến cho em rất kinh ngạc, anh của em còn chưa từng tới.”
“Anh của em?” Đối với Giang Thần, tôi đã không biết nên đánh giá như thế nào nữa: “Anh của em căn bản không hề thích Diệp Băng, chỉ muốn đạt được thân thể của cô ấy.”
Tôi dừng lại khoảng khắc lại bổ sung: “Cũng không phải là ham muốn dục vọng bình thường, mà là sở hữu, muốn mượn mệnh cách đặc thù của Diệp Băng để hoàn thành kế hoạch của mình.”
“Từ sau khi xảy ra sự kiện tiểu quỷ kia, em nhớ lại một vài chuyện về cha em và tập đoàn Giang Cẩm. Lúc đầu anh và cha của em cũng không phải như thế, bọn họ là người tốt, cho tới sau này gặp một đạo sĩ mặc áo bào đen, mọi chuyện mới bắt đầu thay đổi.”
Lời của Giang Phi khiến tôi chú ý, ta cũng cảm thấy rất hứng thú đối với kẻ đứng sau Giang gia.
Nuôi tiểu quỷ, xây lầu ngăn chặn đầu rồng của Giang Thành, này chủng chủng hành vi không giống như là một thương nhân bình thường có thể làm được.
“Em có từng nhìn thấy mặt của đạo sĩ mặc áo bào đen hay không? Hoặc có lẽ là trên người của ông ta có... đặc điểm gì rõ ràng không?” Tôi tò mò hỏi.
Giang Phi lắc đầu: “Đạo sĩ mặc áo bào đen không chỉ một, bọn họ tự xưng là Tam Âm Tông, dường như tương tự với môn phái cổ đại, dựa theo hình vẽ thêu trên cổ áo, chia làm 3 mạch: Xà Công, Mạnh Bà, Quỷ Anh.”
“Hình thêu ở cổ áo?” Tôi chợt nhớ tới trong Tất Mộc Quan vô duyên vô cớ nhiều thêm một bộ đạo bào màu đen, viền cổ áo thêu một con độc xà sặc sỡ: “Thì ra kẻ gửi Diêm Vương Thiếp cho mình chính là bọn chúng.”
“Trong ngày thường không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, chỉ khi khởi công các công trình lớn, chuẩn bị xây móng bọn họ mới diện. Bình thường bọn họ sẽ đến công trường vào đêm khuya với anh của em, nói đó là thông lệ, song thật ra cũng không biết ai bọn họ đã làm gì trên công trường.”
Giang Phi suy nghĩ chốc lát lại bổ sung: “Một lần khi xây dựng phòng thí nghiệm trường học, có vị đạo sĩ mặc áo bào màu đen lệnh cho công nhân chôn một cái gói màu sắc rực rỡ xuống đất. Yêu cầu là chôn xuống lòng đất 3 trượng 3 thước, công nhân đào hầm lười biếng, chỉ đào 1 trượng 1 thước bèn chôn xuống. Kết quả sáng sớm hôm sau người công nhân kia đã mất tích, chủ thầu và các công nhân khác còn phát hiện trong công trường đột nhiên xuất hiện một cái hố lớn, trong hố toàn là độc xà lúc nhúc, số lượng rất nhiều, cũng không biết chúng đã bị vật gì hấp dẫn đến.”
“Đợi sau 1 ngày 1 đêm thì độc xà mới hoàn toàn tản đi, lúc này mới có người chứng kiến dưới hố lớn có 1 cái xác không trọn vẹn, kiểm tra thẻ làm việc, chính là công nhân đào hầm kia.”
“Những chuyện tương tự còn rất nhiều, nhưng đều do em nghe người khác nói, bản thân chưa từng nhìn thấy, cha cũng chưa bao giờ để cho em gặp mấy đạo sĩ này. Cho dù gặp phải, cũng bảo em tránh thật xa.”
Nghe xong lời của Giang Phi, trong nháy mắt tôi liên tưởng tới rất nhiều thứ, nói thí dụ như 3 bức họa trong hầm ngầm của biệt thự Giang Long. Và lão thầy tướng số từng bói cho tôi, nói số mệnh của tôi có 9 cái khoá, hình như chúng cũng có liên quan đến Tam Âm Tông.
“Song Diện Phật còn chưa giải quyết, lại lòi ra thêm Tam Âm Tông, trước đây tôi đâu cảm thấy nơi mình sống có lắm yêu tà như vậy nha?” Tà phái quỷ đạo ẩn thân trong đô thị, danh môn chính đạo lại thanh tu trên núi lớn. Thời kì đang biến hóa, người tu hành cũng đi theo con đường khác nhau.
Biết thêm một ít chuyện về Tam Âm Tông từ Giang Phi, sau đó tôi bèn chuẩn bị rời đi.
“Cao Kiện, chờ một chút!” Giang Phi nắm lấy ống tay áo của tôi, bỗng nhiên mở làm ra bộ dáng cầu khẩn: “Sáng sớm nay, lúc bác sỹ kiểm tra thân thể cho chị dâu từng nói, nếu có người thân thường xuyên nói chuyện với cô ấy, có thể giúp cô ấy tỉnh lại nhanh hơn. Anh và chị dâu dù sao đã quen biết nhiều năm, em muốn nhờ anh thử một lần, nói với chị ấy mấy câu thôi cũng được.”
Tôi nhìn đôi mắt nhắm chặt của Diệp Băng, dừng tại chỗ trong khoảng khắc, sau đó kéo tay của Giang Phi ra: “Lời nên nói, anh sớm đã nói hết, từ thời điểm ấy, anh đã không còn là người thân của cô ấy.”
Nhìn đồng hồ treo tường, tôi rời khỏi phòng bệnh, còn Giang Phi suy nghĩ thế nào thì tôi cũng không thèm để ý. Giờ điều tôi cần chuyên tâm suy tính là, lần livestream thứ 9 chẳng mấy chốc sẽ đến, tình cảnh sinh tử tàn khốc lại sắp diễn ra lúc nửa đêm.
Rời khỏi phòng bệnh, tôi mang theo Bạch Khởi trước đi tìm người cuối cùng muốn gặp -- anh Lưu mù.
Đón xe đi đến nơi ở của anh Lưu mù, tôi ở đầu ngõ Giang Thành cũ tìm được Cổ tiên sinh quấn đầy băng đang đánh cờ với anh Lưu, nhìn thấy hai người bọn họ đều không sao, tôi mới hoàn toàn yên tâm: “Anh Lưu!”
Tôi gọi lớn một tiếng, anh Lưu mù mờ mịt ngẩng đầu, đợi sau khi thấy là tôi mới lộ ra mấy phần kinh ngạc: “Mạng của thằng nhãi nhà chú thật là cứng rắn, lần này vậy mà cũng không chết được.”
Anh ấy và Cổ tiên sinh đi ra đón, ta cũng nở nụ cười: “Đừng nói chuyện vô bổ, cho em mượn 20 đồng, tài xế còn chờ ở bên ngoài đó.”