"Nên tin ai đây?"
Khi ôm Anh Tử trong ngực, tôi cảm thấy con bé rất nhẹ, chỉ cần một cánh tay là đủ nâng cả người cô bé rồi. Tựa như, vốn dĩ con bé cũng không hề có trọng lượng.
Anh Tử vừa nói xong câu đó, bèn úp mặt vào vai tôi, không nói thêm lời nào cả.
Nếu chẳng phải tay tôi vẫn cảm nhận được độ ấm phả ra từ người cô bé, phỏng chừng tôi sẽ nghi ngờ liệu câu nói vừa rồi có phải do bản thân con bé tự nói hay không nữa.
Chưa đi đến cổng trường, Tú Mộc đã bắt kịp hai người bọn tôi. Cậu ta cầm một loại cây mây* nào đó trên tay, liếc mắt ra dấu với tôi.
(Cây Mây là tên gọi chung cho khoảng 600 loài cây, chủ yếu thuộc các chi Calamus (khoảng 400 loài) và Daemonorops (khoảng 115 loài)
Ý tứ của cậu ta rất rõ ràng: "Đừng do dự nữa, ra tay đi!"
Cả hai cô, cậu này đều dùng cách riêng để thuyết phục tôi. Thấy thế, tôi bèn bước chậm lại, giả vờ đang phân vân trên nét mặt: "Nên tin ai đây?"
Thả Anh Tử xuống, tôi nhìn vào điện thoại di động, tham khảo cách nhìn của mấy vị khán giả đang xem Livestream Siêu Kinh Dị này.
- Anh streamer, đầu óc bị điện giật khờ khạo luôn rồi à? Rõ ràng Tú Mộc chính là quỷ. Ngay từ ban đầu, chỉ toàn là thằng đó dẫn đường cho anh đi, vốn dĩ chính là một mình anh cùng tham gia trò chơi với ba con quỷ!- Ba xàm, cùng lắm thì thằng nhỏ đó chỉ bị bệnh thần kinh thôi, làm sao là quỷ được? Tui đang ghim Anh Tử nha, kỳ lạ vượt mức bình thường rồi!
- Đúng vậy! Ban nãy màn hình trực tiếp dán gần mặt của Anh Tử, tớ nhìn chằm chằm trong 03 phút, nhận ra nét mặt của con bé không hề thay đổi gì cả, dù chỉ là một nét nhăn mày nhè nhẹ. Đây chắc chắn là xác chết hoàn hồn!
- Ủa ủa? Mày thấy có thằng học sinh cấp 3 nào vừa mở miệng ra là đòi giết người hăm? Tú Mộc chính là ác quỷ! Nếu như đoán sai, bố mày tự thiến!
- Có vị cao thủ nào trong nghề đứng ra phán một câu coai! Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành hôm nay có onl không? Gọi Bán Tiên, gọi Bán Tiên, OVER.
- Over Bán Tiên tía mày! Tao cá 100 minh tệ, Tú Mộc là quỷ!
- Không mắc cỡ hay sao mà đòi lấy 100 minh tệ ra khè?
Thiết Lĩnh Bưu Gia khen thưởng room Livestream Siêu Kinh Dị 999 minh tệ...- Anh mày cược 999 minh tệ, tất cả mấy người đó đều là quỷ!
"Bưu Gia đúng là mạnh tay nha!" Tôi cười khẽ, dù tình huống có nguy hiểm cỡ nào, cứ đọc comment của khán giả xong là tôi có thể bình tĩnh trở lại. So với lần livestream thứ nhất, khán giả lần thứ hai này đông hơn gấp năm lần, mấy câu phê phán cũng giảm hẳn.
Thật ra, tôi đã biết rõ ai là người, ai là quỷ trong nhóm bọn họ, nhưng hiện tại không phải là lúc để vạch mặt lẫn nhau. Tôi sợ âm hồn thẹn quá hóa giận, đẩy tôi vào đường cùng, thế nên tôi phải diễn trò vui này cùng bọn chúng thêm ít lâu nữa.
"Chưa tìm ra Trầm Mộng, anh không thể đi khỏi nơi đây. Tiết Phi đang trong tình thế lành ít dữ nhiều, nhưng sau khi xem xét sơ bộ dãy tầng thí nghiệm, anh cũng không tìm ra tung tích của Trần Mộng. Có lẽ cô ấy ở nơi khác rồi." Tôi ngồi xổm trước mặt hai người: "Đừng nghi ngờ đồng đội, nếu chúng ta tự bất hòa nội bộ, anh sợ là cuối cùng không ai có thể sống sót ra khỏi đây."
Cố gắng động viên hai người một lát, tôi bèn xách camera lên, chuẩn bị đi về khu kiến trúc còn lại: "Tú Mộc, ba mẹ em làm nghề gì? Giờ này mà không có ở nhà à? Bận bịu lắm ư?"
"Em không rõ, cả năm cũng ít gặp lắm."
"Chắc làm trong tập đoàn lớn rồi. Ba của em tên gì vậy, không chừng anh từng nghe trên tivi đấy?"
"Vương Hải."
"À, ra là ông chủ Vương."
Thấy Tú Mộc không có hứng thú trò chuyện, tôi cũng không tự rước lấy nhục vào mình, trong khi tôi đã có câu trả lời cần thiết.
Bên cạnh dãy lầu thí nghiệm, khu kiến trúc gần với dãy phòng học nhất chính là chung cư nữ sinh.
Tôi bèn đi xung quanh một vòng, cuối cùng nhận ra khối chung cư này không có cửa chính, mà là có hai cửa hông hai bên trái, phải.
"Đây là lần đầu tiên mà mình thấy chung cư nữ sinh lại xây ở nơi khuất nắng như thế này, vậy làm sao mà ở đây?" Vốn dĩ chung cư nữ sinh được cho là có âm khí trùng trùng, thế mà cả tòa kiến trúc lại nằm giữa chung cư nam sinh và tầng lầu dạy học nữa, thì làm sao ánh mặt trời chiếu đến được.
"Có cần thiết phải đi vào không anh?" Tận mắt trông thấy Tiết Phi bị hại, Tú Mộc dường như biến thành một người hoàn toàn khác, sợ trước sợ sau.
Tôi lúc lắc cửa hông của tòa chung cư, nhận ra dây xích trên cửa chỉ để bày trí; cánh cửa bị kéo ra một cách dễ dàng.
"Muốn vào thì anh vào một mình đi, em không vô đó đâu." Tú Mộc lùi về sau vài bước, chỉ còn mỗi Anh Tử đứng bên cạnh tôi.
Dãy hành lang đen kịt, chốc lát lại có âm thanh kỳ quái nào đó vang lên, khiến người bên ngoài sởn cả gai ốc.
"Đừng trách em không nhắc nhở anh, một khi đã tiến vào, anh sẽ không may mắn như lúc nãy nữa đâu!"
Tú Mộc tỏ vẻ rất phản cảm nơi này khiến tôi hơi do dự, bèn nâng camera lên trước mặt, rồi tiến tới vài bước.
Phía sau cánh cửa chính là phòng nghĩ của nhân viên quản lý khu chung cư. Thấy cửa phòng không khóa, tôi liền bước vào. Bên trong phòng, ngoại trừ giường, chiếu, tủ quần áo ra, tôi thấy một tấm bảng thông báo to lớn đặt tựa vào tường.
Có vài tờ thông báo được dán trên tấm bảng ấy, có lẽ là do luôn nằm trong căn phòng này, nên mấy dòng chữ trên tờ thông báo rất rõ nét.
"Liên quan đến cái chết của nữ sinh Trầm Mộng Đình tại giường số 01, phòng 4118 - cảnh sát đã điều tra rõ ràng, khẳng định đó chính là tự tử."
"Bắt đầu áp dụng biện pháp can thiệp tâm lý trong phương pháp giáo dục. Để thu xếp cho nhóm nữ sinh không dám về phòng ngủ của chính mình trong cái tầng trệt ấy, nhà trường đã bố trí một khu ký túc xá tạm thời để nhóm nữ sinh vào ở."
Thời gian trên tờ thông báo là vào tháng 04, cách đây 05 năm, không rõ ngày nào. Tôi vuốt cằm, nhận thấy có cảnh sát nhúng tay vào vụ việc chết chóc tại trường trung học Tân Hỗ hiện tại. Ấy thế mà, tôi vẫn còn học tại trường huấn luyện cảnh sát cách đây 05 năm, tại sao chưa từng nghe mấy thầy, cô sĩ quan huấn luyện nhắc đến vụ này?
Nói chuyện ngoài lề một chút để các bạn hiểu rõ, mấy thầy cô thực tập tại trường huấn luyện cảnh sát đều là cảnh sát hình sự tại chức cả. Thông thường, bọn họ sẽ giữ vai trò là sĩ quan huấn luyện để giảng giải thực chiến cho học sinh bằng cách tiết lộ thông tin về những vụ án từng được điều tra để cả lớp thực hành phân tích.
Hơn thế nữa, nếu gặp một vài học sinh ưu tú, giáo viên sẽ chủ động thảo luận sâu hơn với bạn sinh viên đó, nhằm phát tán tư duy để tiến hành suy luận đa chiều.
05 năm trước, tôi từng tiếp xúc với rất nhiều vụ án mạng, nhưng chưa bao giờ nghe mấy thầy, cô nhắc về ngôi trường cao trung Tân Hỗ này.
"Chẳng lẽ là tự sát thật ư?" Tôi bèn nghĩ đến một tình huống khác. Đó chính là vụ án này sẽ liên lụy đến nhiều người, ngay cả cảnh sát hình sự thời đó cũng không dám tiết lộ lấy một câu.
Gỡ tờ thông báo kia xuống, nhét nó vào túi, tôi bèn lục lòi một hồi, cuối cùng tìm ra xâu chìa khóa to có đánh số trên từng chìa đơn lẻ trong ngăn kéo.
"Có hai tin tức trên tờ thông báo, một là nạn nhân tên Trầm Mộng Đình, hai là phòng ngủ của cô ấy mang số 4118."
"Trầm Mộng Đình và Trầm Mộng, hai cái tên chỉ hơn kém nhau 01 chữ. Có phải nó đang ám chỉ điều đó không?" Tôi cầm xâu chìa khóa, bước ra khỏi phòng.
Thấy Tú Mộc và Anh Tử vẫn còn ngoài cửa, tôi phất tay gọi bọn họ. "Anh định lên lầu, nếu bọn em không muốn đi theo thì làm ơn đứng yên một chỗ bên ngoài nha."
"Khoan đã, em đi với anh." Tú Mộc tách khỏi Anh Tử, rồi chạy nhanh vào tòa chung cư.
"Được rồi, Anh Tử, em cẩn thận đứng chờ ngoài này nha."
Cô bé đứng lẻ loi ngay ngoài cửa, trong khi tôi bước đi lại có chút lo lắng, bèn quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Đôi mắt của cô bé nhìn chằm chằm vào sau lưng tôi, y hệt như nhìn người chết.
Nền gạch lát trong khu chung cư rất sạch sẽ, chẳng có bất cứ rác rến nào trên cầu thang. So với cầu thang trật vuột tại dãy phòng học, điều kiện nơi đây tốt hơn nhiều.
Đi một hơi lên tầng 04, tôi bèn đếm số trên từng cánh cửa: "4111, 4112,..., 4118, chính là nơi này."
Dùng đèn điện thoại chiếu sáng, tôi phải vất vả tìm đúng chìa khóa trong cái xâu chìa loằn ngoằng này.
Giữa cảnh tượng đen tối đầy ác ý thê này, lại dừng chât ngay trước căn phòng từng có người chết, từng hạt mầm đáng sợ trong ngôi trường này bắt đầu phát triển.
Tú Mộc tựa như một con khỉ bị động kinh, dùng một tay tóm chặt áo tôi: "Này này, anh có nhận ra sau lưng chúng ta có gì không?"
Cậu ta ngơ ngác nhìn về phía cầu thang xa xa: "Em cảm giác có thứ gì đó đang tiến đi lên cầu thang."
"Đệch... Em đừng có lừa mình dọa người như vậy chứ." Tôi đang tập trung tìm chìa khóa, nghe Tú Mộc nói thế bèn lỡ miệng chửi tục một chữ.
Tay tôi ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy vô cùng hoang mang trong lòng.
"Em không hề gạt anh!" Cậu ta rụt cổ một cái, lúc này mọi ánh sáng đều chiếu vào chùm chìa khóa trên tay tôi, trong khi xung quanh đều là bóng đêm đen kịt, đưa tay không thấy ngón.
"Thứ đó hình như gần hơn rồi kìa anh, em cảm giác nó đến tầng 03 rồi." Bị Tú Mộc nói ra nỗi sợ trong lòng, tôi dần dà cảm giác kinh hoảng.
"Đúng là có thứ gì đó đang tiến đến." Trong đầu vừa suy nghĩ đến đó, tôi nhận ra đây không phải là tiếng bước chân, cũng chẳng gây ra bất cứ âm thanh gì, nhưng kỳ quái ở chỗ tôi lại có thể cảm giác nó đang đến gần.
Nó đi từ dưới lầu lên đây, không nhanh không chậm, tựa như một màn đêm không bao hàm bất cứ sự sống nào.
Bóng tối trong hành lang càng lúc càng tối, dày đặc, ép người ta phải khó thở.
"Anh chưa tìm được à? Nhanh lên đi! Không thì bọn mình chạy lẹ!"
"Đừng có ồn! Anh đang tìm nè!" Tôi tăng nhanh động tác trên tay mình, nhưng càng nhanh càng rách việc: "Chết tiệt, đâu ra mà nhiều phòng dữ vậy trời?"
Mồ hôi lạnh rịn ra như mưa trên trán, tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng, có một thứ gì đó trong bóng tối đang áp sát đến ngay tại cầu thang kia.
"Nhanh nhanh nhanh lên anh ơi!" Tú Mộc hối thúc tôi bằng giọng nói run rẩy, cứ như thể có những cánh tay xám trắng trong bóng tối đang thò về hướng này.
Cuối cùng, tôi tìm được chìa khóa. Không kịp chộp lấy camera, tôi túm Tú Mộc, mở cửa ra, tiến vào căn phòng số 4118.
... Đùng...
Đóng cửa phòng lại, tôi và cậu ta dựa vào nhau, cùng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Không hề có bất cứ âm thanh nào vang lên cả, tựa như cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
"Kì vậy ta?" Máy camera đặt bên ngoài vẫn hoạt động bình thường. Tôi bèn lấy điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng ra, lúc này, trong ứng dụng livestream Siêu Kinh Dị đang quay, chụp cảnh tượng trên hàng lang.
Trong bóng tối âm trầm, dường như tôi trông thấy một tà váy đỏ thẫm như máu tươi đang lay động nhẹ ngay phía bên ngoài cánh cửa.