(Chú thích: Bản gốc của câu “Sự vận chuyển của trời đất rất mạnh, không lúc nào ngơi nghỉ - người quân tử cũng theo trời mà tự cường không nghỉ” là “Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức” trích trong phần Đại Tượng truyện – quẻ Khôn trong tác phẩm Kinh Dịch – Đạo Của Người Quân Tử của Nguyễn Hiến Lê).
“Không thể thay đổi được mệnh cách, trong khi vận mệnh lại rất mơ hồ, tựa như bầy nai chạy loạn qua khe suối. Dù gặp phải bất cứ một chuyện nhỏ nhặt cỡ nào, thì chắc chắn điều đó cũng sẽ ảnh hưởng đến vận mạng tương lai của cậu. Một khi đã vướng vào nhân quả, sẽ chẳng thể nào xóa mất cái nhân quả ấy được.” Người phỏng vấn kiên nhẫn giải thích, vô cùng chân thành: “Ví dụ như chuyện cậu gặp cô gái kia tại nhà trọ An Tâm vậy. Hồng Loan Thiên Hỷ đã được định sẵn là kẻ phi thường từ lúc mới sinh ra. Cho dù không thể là kẻ nắm giữ quyền hành của bậc Đế vương thì cũng chiếm ngôi mẫu nghi thiên hạ, thậm chí khi được gã vào một gia đình bình thường cũng sẽ được hưởng hạnh phúc suốt đời. Tuy nhiên, cậu cũng đã biết rõ kết cuộc của cô ấy rồi đấy! Hồng Loan gặp gỡ Kiếp Sát, mắc phải kiếp nạn, khiến người thương tiếc thay cho số phận của cô ta. Từ đó có thể thấy, mệnh cách không quyết định được tương lai.”
“Nếu mệnh cách đã không thể thay đổi được tương lai, tại sao các người lại muốn thu gom mệnh cách của chúng sinh? Tại sao Lộc Hưng lại quyết tâm nghịch thiên sửa mệnh bằng mọi giá?” Dù người phỏng vấn đã trả lời câu hỏi của tôi rồi, nhưng đồng thời lại khơi gợi càng nhiều vấn đề hóc búa khác.
“Những gì tôi nói cho cậu nghe cũng không nhất thiết là đáp án đúng. Những gì mà cậu nhìn thấy tận mắt, nghe tận tai, và thật sự chạm vào mới đúng là đáp án chính xác. Quay về đi. Tôi đã trả lời xong câu hỏi đầu tiên của cậu rồi.”
Dù nhóm người phỏng vấn thúc giục tôi rời khỏi, nhưng cá nhân tôi cũng không vội vì biết rõ bản thân vẫn còn giá trị lợi dụng cho Âm Gian Tú Tràng. Lúc này, họ sẽ không hại tôi. Khó khăn lắm mới có cơ hội bước vào căn phòng số 444 này, tôi muốn nhận được càng nhiều thông tin hữu ích càng tốt.
“Có phải quyển Sổ Công Đức vừa được mở khóa có liên quan đến mệnh cách không? Không những thế, có người nói với tôi rằng, số mệnh của tôi là một khu vực mờ mịt, không thể quan sát rõ vì sao nào đang đối ứng với số mệnh của tôi. Chẳng lẽ mệnh cách của bản thân tôi cũng rất đặc biệt à? Nhờ vào đó nên mới đủ khả năng chống lại Thần sát Bát tự hả?”
“Lý do mà người thường không thể trông thấy mệnh cách của cậu là vì nơi mà cậu đang dạo bước không nằm tại chính đạo của Dương gian. Mệnh cách của cậu đã bị Soán Mệnh sư ảnh hưởng mất rồi.” Người phỏng vấn ngồi bên phải nói.
“Soán Mệnh sư à?” Tôi chợt nhớ đến những tấm thẻ bài bát giác định danh trong tay Lộc Hưng và đồng bọn. Nghĩ đến hai chữ “Soán Mệnh” được khắc lên ở cả hai mặt lệnh bài, tôi vội hỏi: “Anh có thể giải thích thêm không?”
Mặc dù người giám khảo này rất kiệm lời, nhưng lần này gã lại không từ chối tôi: “Mệnh lý là một Đạo bao quát rất nhiều phương diện. Nếu làm theo ý trời, sẽ diễn sinh ra các phân nhóm vĩ mô như: về Chu Thiên học liên quan tới Thiên can Địa chi được phân ra thành Tam thức gồm Thái Ất thần số, Kỳ môn độn giáp và Lục Nhâm thần khóa, luận Bát tự Tử bình gắn liền với phương pháp luận Bốc dịch Kinh Phòng; về Thiên Văn học có Quả Lão Tinh Tông, Thất Chính Tứ Dư và Tử Vi Đẩu Số hay Mai Hoa Dịch Số, thuật chiêm tinh phương Tây; về chu kỳ tự nhiên có luận Chu Dịch,... Các trường phái tư tưởng này có một điểm chung là thuận theo mệnh trời. Bọn họ suy đoán ra các đặc điểm tính cách con người và các hạng vận khác nhau của mỗi một người dựa trên ngày tháng năm sinh, thời tiết khí tượng và tất cả các đặc điểm tự nhiên và phi tự nhiên xung quanh cá nhân đó nhằm né vận rủi, tránh điều ác.
Tuy nhiên, có một vài nhà Mệnh Lý sư đặc biệt muốn làm trái ý trời, muốn đánh cờ với ông trời, sửa đổi mệnh cách mà trời cao đã sắp đặt sẵn. Nôm na lại, chuyện mà bọn họ làm chính là muốn trộm lấy các vì sao, thay đổi lại ngày tháng. Loại người này được xưng tụng là Soán Mệnh sư.”
Nghe người phỏng vấn nói xong, tôi thầm nghĩ: “Làm trái ý trời à? Xem ra, Song Diện Phật hẳn là một trong những kẻ Soán Mệnh sư đó. Mỗi đệ tử của ông ta đều sở hữu những kỹ năng khủng khiếp, ắt hẳn bản thân ông ta phải là một kẻ vô cùng lợi hại nhỉ?”
Mặc dù Lộc Hưng và đồng bọn của gã đều là kẻ thù của tôi, nhưng khách quan mà nói, dù là Khâu Nhậm, cặp anh em song sinh kia hay tên Hàng Đầu sư ấy đều có khả năng vô cùng mạnh mẽ.
Người phỏng vấn bên trái muốn nói gì đó nhưng lại bị người phỏng vấn ngồi chính giữa chặn lại giữa chừng. Dù cách một lớp mặt nạ giấy, tôi có thể cảm nhận được lạnh lẽo tỏa ra từ gương mặt của kẻ đó.
Đã có thu hoạch khá nhiều sau chuyến đi này, vì vậy tôi quyết đoán rút lui ngay khi còn kịp lúc. Sau khi kiểm tra đầy đủ mọi đồ vật cá nhân xong, tôi vội vàng rời đi.
Sau khi ra khỏi phòng 444, tôi lặng lẽ đứng một mình trên hành lang. Khi đi ngang qua căn phòng số 443, tôi dừng lại một lúc, thò tay lấy mảnh giấy nhăn nheo trong túi: “Hành lang này dài đến nỗi không thấy điểm cuối, và chẳng biết có bao nhiêu tầng hầm trong tòa nhà này... Nếu mỗi một phòng đều có một người đeo mặt nạ giấy, vậy thì...”
Tôi rùng mình, không dám tiếp tục nghĩ về nó. Nhưng không như cảm giác sợ sệt khi đến đây lần đầu tiên, tôi đã gan dạ hơn rất nhiều. Tôi lặng lẽ bật chức năng camera của điện thoại di động Âm Gian Tú Tràng lên, chụp ảnh xung quanh hành lang này nhưng không thấy có bất cứ thứ gì khác thường cả. Sau đó, tôi lại lấy điện thoại di động thông thường ra và chụp hai bức ảnh của căn phòng số 443. Dù sao đi nữa, tôi cũng phải cho Hạ Tình Chi một câu trả lời.
Không lần khần quá lâu nữa, tôi đi thẳng lên trên. Ra khỏi tòa nhà cũ nát, tôi men theo con đường cái để đi thẳng ra khỏi con đường Vô Đăng. Chừng 30 phút sau, tôi thật sự ra khỏi nơi này: “Đúng là khu này vào dễ, ra khó mà!”
Buổi livestream thứ 9 bị hoãn đến 08:00 tối mai. Không vội quay lại phố Đinh Đường, tôi bắt taxi đến nhà anh Lưu.
Trước căn nhà cũ nát lấp lánh ánh đèn vàng nhạt, tôi gõ cửa bước vào thì thấy chỉ có mỗi anh Lưu mù đang đọc Đạo kinh.
“Cổ tiên sinh đâu anh?”
“Cổ là vật âm tà, cần phải tế luyện dưới ánh trăng. Gã ấy đi ra ngoài luyện cổ rồi.” Anh Lưu mù đặt quyển sách xuống, hỏi tôi bằng cái giọng vô cùng bất đắc dĩ: “Nói đi, tại sao chú lại đến tìm anh giữa đêm muộn thế này?”
Tôi quay lại đóng cửa nhà rồi nói: “Anh Lưu, hôm nay em nắm được một số thông tin về người đứng sau lưng của Lộc Hưng. Kẻ tên Song Diện Phật kia có khả năng rất cao chính là một vị Soán Mệnh sư.”
“Soán Mệnh sư à?” Anh Lưu mù tỏ ra nghiêm túc dần: “Chú em không biết thì đừng có chém gió nhé. Chỉ cần nhắc hai chữ soán mệnh, coi chừng em sẽ dính phải vận rủi vì đắc tội với ông trời đấy.”
Nghe anh Lưu nói vậy, tôi càng tò mò hơn: “Anh Lưu, Soán Mệnh sư khủng khiếp đến nhường nào thế? Ví dụ như em bây giờ, liệu em có cơ hội chiến thắng Song Diện Phật hay không?”
“Chú em định chống lại kẻ đó à? Buồn cười! Kẻ thù duy nhất trong mắt Soán Mệnh sư trên cuộc đời này chỉ có một, chính là ông Trời. Cơ bản là chẳng có ai xứng đáng lọt vào mắt họ.” Anh Lưu mù lắc đầu: “nhất Mạng, nhị vận, tam Phong thủy – Đạo về Mệnh lý là con đường tu hành khó khăn nhất, nhưng một khi tu thành công sẽ vô cùng khủng khiếp.”
“Mong anh giảng giải thêm?” Tôi lập tức khiêm tốn hỏi han, vì những điều này có thể sẽ cứu mạng tôi vào một lúc nào đó.
“Thử tưởng tượng nhé, núi sông, hồ biển, nhật nguyệt, tinh tú này chính là một bàn cờ; vạn vật sinh linh trong đó là quân cờ; từng mối nhân quả dây dưa lẫn nhau chính là các nước cờ; cả đất trời này chỉ là một ván cờ không điểm cuối mà thôi. Ở giữa những thứ đó, cả anh và em đều là những quân cờ, từ lúc sinh ra đã phải sống và phấn đấu theo từng nước cờ ấy. Dù em có đi bao xa, chúng ta vẫn mãi lạc bước trong ván cờ này.”
Anh Lưu mù khép quyển Đạo Kinh lại, thở dài: “Trong mắt ông Trời, chúng ta không khác gì con kiến. Tuy nhiên, những vị Soán Mệnh sư thì khác. Nếu có thể nghịch thiên sửa mệnh thành công, bọn họ sẽ trút bỏ thân phận của một quân cờ, trở thành một người đánh cờ. Họ đánh cờ với ông Trời, dù thịt nát xương tan, cũng đã không còn là một quân cờ bị động trong ván đấu khi trước nữa.”
Anh Lưu mù đánh giá Soán Mệnh sư rất cao; tôi thầm nhớ kỹ từng lời mà anh ấy nói: “Anh Lưu, em còn một chuyện muốn hỏi anh. Anh có biết gì về Công Đức hay không? Khi trước, anh cũng biết là cơ thể em mắc nhiều bệnh ngầm, trên mũi còn dính phải một dấu vết đột tử. Nhưng sau khi ngăn cản âm mưu của Lộc Hưng để cứu lấy Giang Thành, mọi bệnh tật của em đều biến mất, khó hiểu quá.”
“Anh không rành về khái niệm Công Đức cho lắm. Bên Đạo của anh, đa phần mọi người chỉ chú ý đến ngộ đạo trong lúc tu hành, đi rèn luyện bên ngoài hồng trần, cố gắng giữ mình không bị những vật xung quanh quyến rũ, không vui cũng không buồn. Về mặt công đức, có lẽ em nên đi hỏi người tu Phật.”
...
Sau khi chào anh Lưu mù đi về, tôi bắt taxi quay về shop bán đồ chơi người lớn. Trên suốt quang đường, tôi đều mãi suy nghĩ về chuyện liên quan đến Soán Mệnh sư và khái niệm Công Đức.
“Song Diện Phật không phải là đạo sĩ, cũng không phải là sư thầy. Có thể nhận rõ điểm này qua những việc liên quan đến Thần sát Bát tự và Bát thức của Phật môn. Kẻ này có đạo pháp cao thâm, phỏng chừng Phật pháp còn cao cường hơn ấy chứ? Khó nhằn quá.”
Quay lại phố Đinh Đường, tôi mua một ít thịt và rượu tại chợ đêm rồi mang về shop, nhậu một bữa thỏa thích với Bạch Khởi.
Đêm đã khuya, tôi ôm Bạch Khởi ngủ thiếp đi. Nghĩ kỹ lại, tôi đã không ngủ ngon kiểu này suốt một thời gian rất lâu rồi.
...
Ngày hôm sau, nhờ không có ai quấy rầy, tôi lặng lẽ tu luyện tâm pháp Diệu Chân trong nhà, đồng thời nghỉ ngơi để cơ thể nhanh chóng hồi phục. Tới giờ cơm, tôi bèn dẫn Bạch Khởi đi ăn một bữa thịnh soạn.
Thời gian nhàn hạ trôi qua chóng vánh; hoàng hôn buông xuống, màn đêm bao phủ cả nhân gian.
Bên trong shop đồ chơi người lớn tối tăm, nhịp tim của tôi hòa cùng tiếng tích tắc của đồng hồ.
“08:00 giờ rồi.”
Khi màn hình điện thoại vừa hắt ra một làn sáng nhạt, tôi vội nhấc máy nghe cuộc gọi mà không hề có thêm bất cứ suy nghỉ vẩn vơ nào nữa.
“A lô?”
“Xin chào, tôi muốn nhờ anh tư vấn một vài vấn đề.” Tôi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên từ loa điện thoại. Giọng nói ấy không u ám cho lắm, lại còn khá ôn hòa: “Bên tai tôi luôn vang lên tiếng gọi của con trai mình. Nó nói con muốn mẹ... Con muốn mẹ. Đôi khi tôi đang ngồi yên trong nhà, bất chợt tôi lại đi mở cửa nhìn ra ngoài, tôi nghĩ rằng có thể là con trai đang gọi tôi! Không những thế, tôi còn mơ thấy nó đang khóc thút thít trong gương mặt sợ hãi!”
“Con trai cô bị mất tích à?” Tôi đoán từ lời kể của cô ta.
Một lúc lâu sau, chẳng có ai trả lời điện thoại nữa; dường như người đó cũng đang suy tư, cuối cùng mới đáp: “Không phải! Chỉ là, tôi cũng không phân biệt rõ ràng cho lắm. Ngay lúc này, đang có rất nhiều đứa con nít đang đứng nhìn tôi tại cạnh mép giường...”