(Từ chương này, mình sẽ dùng từ “bùa” khi gọi tên các loại bùa, chứ không dùng từ “phù” nữa nhé. Lý do cũng đơn giản hà, do mình thích vậy ^^!)
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Mọi người trong xe hốt hoảng, như kiến bò trên chảo nóng. Chẳng ai đưa ra được ý kiến nào, người người hoảng loạn, đi tới đi lui trên xe.
“Chẳng lẽ đây là do quỷ đả tường*?” Kiến Nghiệp vừa mất anh ruột, úp đầu vào cửa sổ than khóc. Thi thể của người phụ nữ có thai vẫn nằm đó, nhưng anh trai của gã đã bốc hơi bặt tăm, hoàn toàn biến mất, chẳng còn dấu vết gì nữa.
(Quỷ đả tường: Có nhiều câu chuyện về Quỷ đả tường, thường là bạn lạc đường ở một nơi hoang vắng, cố gắng tìm đường ra nhưng rốt cục vẫn quay về chỗ cũ. Người xưa cho rằng đó là do ma quỷ tác quái khiến chúng ta đi thành một vòng tròn.Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải. Bởi vì bản chất chuyển động của sinh vật là chuyển động tròn. Nếu như không có mục tiêu, chuyển động bản năng của bất kì sinh vật nào cũng đều là chu vi hình tròn.)
Viên Phong xụ mặt, móc dao bấm ra, gác vào cổ tên tài xế: “Bố mày không tin tà ma! Nói mau! Có phải mày đang giở trò hay không?”
“Đại ca, em có liên quan gì đâu! Đây cũng là lần đầu tiên em lái chuyến xe số 14 này mà.” Bác tài không dám nhúc nhích, mồ hôi đổ xuống từng giọt: “Lái mấy chuyến xe khác, được hơn 3000 đồng/tháng. Lái chuyến xe số 14 này, một tháng chỉ cần chạy 04 lần, là được thưởng ngoài định mức lên đến 4000 đồng/tháng.
Do em sắp kết hôn, cần tiền gấp, nên bất đắc dĩ nhận bàn giao chuyến xe này. Nếu em biết trước thế này, anh có đánh chết em, em cũng không nhận lái.”
“Nếu mày dám láo nháo, giở trò sau lưng, coi chừng tao thọt cho một nhát!” Viên Phong nói bằng một giọng điệu dữ tợn, sau đó cất dao vào, đến bên cạnh tôi: “Mày có đề nghị gì không? Nhìn mày bình tĩnh thế, có phải biết được chuyện gì hay không?”
“Tao đâu có phải là thần tiên, làm sao biết được?” Tôi nắm chặt tay Y Y: “Xe buýt dừng giữa đường thế này cũng không hay, mày bảo tài xế ráng lách qua xem sao. Cứ lái vòng qua thi thể của cô gái mang bầu ấy, không chừng chạy đến chốc nữa là xong xuôi mọi chuyện!”
Chỉ còn cách này thôi, dù lo sợ việc trật bánh, cán lên thi thể cô ta, nhưng đúng là chỉ có thể thử một lần xem sao.
Nửa giờ sao, tất cả các hành khách trên xe đều lộ ra một vẻ mặt màu xám xịt.
“Lại quay về rồi?”
Thông qua cửa sổ, bọn họ vẫn thấy tấm biển quảng cáo to lớn kia dựng tại ven đường. Khu vườn hoa hồng hoang vu kia dường như một tòa hầm mộ to lớn, đang mở rộng cửa để mai táng cả chuyến xe số 14 này.
“Làm sao bây giờ?”
“Ngoại trừ hỏi làm sao bây giờ, tụi mày chẳng còn ý kiến gì à? Biết đề đạt ra phương pháp nào khác không? Dùng đầu óc của mình để suy nghĩ đi chứ, đâu phải có mỗi mình tao trên chiếc xe này!” Sắp đến trạm cuối cùng rồi, mà chúng tôi lại chạm mặt Quỷ đả tường thế này, tôi vô cùng bực bội.
Dường như Kiến Nghiệp vẫn còn đau khổ về chuyện anh hai mình, trong khi Vương Xuân Phú đang cầm chặt mặt dây chuyền Quan Âm trên cổ, đọc lầm thầm một đoạn kinh nào đó. Chỉ có mỗi Viên Phong, gã đứng gần đầu xe, vẻ mặt thay đổi liên tục.
“Đúng là không chỉ mỗi mình mày trên xe, nhưng nói đúng ra là biểu hiện của mày khác hẳn với mọi người.” Gã thọt tay vào túi bên trái. Tôi vẫn còn nhớ rõ, vừa rồi gã còn cất cây dao bấm vào đấy.
“Tao có biểu hiện khác hẳn người khác à?” Thế mà Viên Phong lại nghi ngờ sang tôi, làm tôi dở khóc dở cười.
“Đúng vậy, từ lúc lên xe, mày đã tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, từng hành động của mày đều có mục đích rõ rệt. Đâu phải không duyên không có mà tao nghi ngờ mày.” Từ đầu đến cuối, Viên Phong vẫn đứng cách tôi hai mét hơn. Gã vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật giữa lên truy nã như thế, quả thật nhờ vào tính cách cẩn thận ấy.
Nghe gã nói thấy, những hành khách còn lại trong xe bắt đầu nhìn tôi chằm chằm, chỉ có mỗi Y Y đứng cùng với tôi một chỗ.
“Chuyện tao làm có gây thiệt hại gì cho mọi người không?” Tôi liếc mắt nhìn những kẻ đầy thói hư tật xấu trong xe: “Chẳng phải tự bọn bây đưa bản thân vào con đường chết sao?”
“Mày không gây thiệt hại cho bọn họ, nhưng có khả năng mày sẽ gây chuyện với tao.” Viên Phong dựa vào cửa xe phía trước: “Mày là cảnh sát. Lúc đánh nhau với tao ban nãy, mặc dù mày còn giấu nghề, nhưng có vài thói quen đâu có thay đổi được. Đó là chính là động tác cầm nã bằng tay không được dạy đại trà trong giới cảnh sát hình sự.”
Tôi không ngờ Viên Phong lại nhạy cảm đến thế: “Tao là cảnh sát thì liên quan gì đến mày? Hôm nay, tao chỉ giúp bạn tao đi đón con của cô ấy, dẫn con bé này đến gặp mẹ nó. Đó mới là nhiệm vụ quan trọng của tao hôm nay.”
Hiện tại, tôi chỉ còn cách nói xằn nói bậy để kéo dài thời gian. Chỉ cần Viên Phong muốn sống, gã sẽ không ngu dại gì đánh nhau với tôi lúc này.
“Chú ơi chú, chú là cảnh sát hở?” Người vui mừng nhất trong xe này có lẽ là Y Y, xem ra mấy anh cảnh sát nhân dân có địa vị rất lớn trong cái nhìn của con bé.
“Đồng chí cảnh sát, vậy anh nói xem, giờ chúng ta phải làm sao?” Quả nhiên thân phận cảnh sát rất được lòng người. Thái độ của Vương Xuân Phúc cũng tốt hơn trước đây.
Tôi sờ lên vị trí giấu lá bùa trên ngực. Không phải tôi không có biện pháp, nhưng chưa đến bước đường cùng, tôi chắc chắn không dùng.
“Chạy thêm một lần nữa đi, mọi người chú ý cẩn thận. Có khi có phát hiện mới.”
“Chạy mười vòng cũng vậy thôi.” Viên Phong đi đến đuôi xe, đưa tay tóm lấy Trương Dung đang ngồi dưới sàn xe: “Tao có biện pháp giúp mọi người có thể đi tiếp.”
“Biện pháp gì?” Ngay cả tôi cũng phải hiếu kì.
Viên Phong cười rất tàn khốc: “Rất đơn giản, con mụ bầu ngoài kia là do con nhỏ này gián tiếp hại chết. Chỉ cần chúng ta ngừng xe cạnh cái xác ấy, rồi ném con nhỏ này xuống, thế là đi được thôi.”
“Không! Đừng mà! Đừng! Đừng ném tôi xuống xe!” Trương Dung mặc kệ mái tóc đang bị nắm, mà ôm chặt bắp đùi Viên Phong: “Ngoài xe có con nữ quỷ, nó luôn ở ngoài đó. Ném em ra, em chết mất!”
“Con đàn bà ác độc như mày nên chết sớm đi thì hơn!” Viên Phong đá cô ấy một cái, “Chẳng phải đạo Phật hay nói nhân quả báo ứng à? Theo tao thấy, chỉ cần Trương Dung chết là chúng ta thoát ngay.”
Gã này là kẻ coi thường sinh mạng người khác, chỉ cần giữ mạng bản thân, ai chết mặc ai, chẳng có gì đáng kể: “Ai đồng ý thì đưa tay lên, thiểu số phục tùng đa số.
Tính cả tài xế và cô bé ngồi im lặng đến lạ kỳ từ đầu buổi đến giờ, có tất cả 09 người.
“Giờ cùng biểu quyết đi nào.” Viên Phong nói xong, bèn tự giơ tay mình lên, sau đó là Vương Xuân Phú, Kiến Nghiệp cùng nhau giơ tay.
“Mọi người phải hiểu rõ, đây không phải là lúc nên đồng tình kẻ yếu. Chuyện biểu quyết này sẽ quyết định sống chết của chúng ta.”
Nghe Viên Phong nói vậy, tài xế bèn giơ tay lên: “Thật xin lỗi, vị hôn thê đang chờ em ở nhà. Em là trụ cột của gia đình, không thể chết tại đây.”
Hiện tại, tỷ số là 04 so với 05, Viên Phong liền nhìn tôi: “Mày muốn hy sinh tất cả mọi người, để giữ mạng cho con điên này à?”
Tôi nhíu mày, định nói chuyện, thì cô bé ngồi tại hàng ghế cuối cũng giơ tay lên.
“05 hơn 04, hai người chúng mày đến đây giúp tao. Một lát mở cửa xe, chúng ta hợp sức ném con ả này xuống!”
Trương Dung giãy dụa điên cuồng, nhưng ba gã đàn ông chẳng thèm thương hại! Họ tóm lấy hai tay của cô ta, nâng cô ta lên.
“Chuẩn bị mở cửa, tao đếm đến ba rồi cùng nhau bỏ tay!” Ba gã đàn ông này điên rồi, vì mạng sống của mình mà đòi ném Trương Dung ra khỏi xe thật ư?
“Dừng tay!” Một mạng sống sờ sờ trước mặt sắp bị tước đoạt, dù tôi có trái tim sắt đá nhưng chẳng thể nào làm ngơ. “Hành động này của chúng mày chính là mưu sát đấy, dù tối nay bọn bây có sống sót, cũng đã vi phạm pháp luật...”
“Mày bớt đạo đức dùm tao! Không giết con này, cả đám cũng chết.”
Xe buýt vào trạm, khi thấy lái xe chuẩn bị mở cửa sau, tôi biết mình không thể trì hoãn được nữa: “Thả cô ta ra, tao có cách cứu tụi mày!”
Tôi cầm điện thoại di động lên, nhanh chân bước đến đầu xe, móc lá bùa giấy vàng chữ đen ra, đó chính là lá bùa Mao Sơn Dẫn Lộ.
“Bán tiên có online không? Hình như bọn con gặp Quỷ đả tường, chẳng hay lá bùa Mao Sơn Dẫn Lộ này có khả năng phá bỏ mê chướng hay không ạ?” Tôi mở lời nhò giúp đỡ trong phòng livestream, quả thật, vị Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành đã không làm tôi thất vọng.
- Sao anh bạn trẻ luôn có mấy lá bùa kỳ quái trên người vậy? Cậu đúng là người hiền, tự nhiên có trời giúp. Lá bùa trong tay cậu là do Thiên Sư của Mao Sơn vẽ ra, dùng để phá Quỷ đã tường là dư sức.
“Cám ơn Bán tiên! Chỉ là con không biết pháp quyết và phương pháp bắt ấn để sử dụng lá bùa dẫn đường này?”
- Vậy là cậu làm khó tôi rồi. Thanh Thành và Mao Sơn cách nhau gần ngàn dặm. Thôi thi tôi nói cho cậu nghe khẩu quyết của bùa dẫn đường trong phái Thanh Thành, cậu thử một lần xem sau. Dù gì đi nữa, đại đạo đều quy về một điểm mà.
“Tất cả nhờ vào Bán tiên.” Tôi khom lưng, chắp tay cảm tạ trước màn hình điện thoại. Nếu không nhờ Bán tiên, đêm nay tôi chết chắc.
- Cậu nghe cho kỹ, tôi chỉ nói một lần: Thanh tâm pháp chỉ, mở thông đường, bùa thần dẫn đường, cấp cấp như luật lệnh.
“Xong rồi ư? Chẳng phải khẩu quyết của lá bùa sấm sét lần trước dài ngoằng ư?”
- Bùa chú trên thế gian chia thành 04 loại: Tầm thường, Tiểu thừa, Thuợng thừa và Đại thừa. Bùa dẫn đường này là loại xoàng xĩnh nhất trong bùa chú tiểu thừa, nên khẩu quyết dĩ nhiên khá đơn giản.
Tôi cám ơn Lưu Bán Tiên lần nữa, rồi kẹp lá bùa trong hai ngón tay, đứng tại đầu xe.
“Thằng đó đang nói chuyện với ai thế?”
“Sao đang làm cảnh sát, tự dưng biến thành đạo sĩ vậy? Trông hắn kìa, còn cầm lá bùa trong tay nữa?”
Ba gã đàn ông kia dừng tay, Trương Dung được thả ra bèn hoảng hồn, trốn xuống đuôi xe, nấp dưới ghế.
Viên Phong bước về phía tôi: “Mày định diễn trò gì nữa?”
“Đứng đó mà nhìn anh mày thể hiện!” Tôi hô to một tiếng, rồi tập trung, loại bỏ tạp niệm trong đầu, y như lúc luyện tập Thiên Mục.
Tôi thả lỏng tinh thần, tập trung ý nghĩ vào một điểm ngay trán, như đang “quan tưởng” vậy, rồi đọc: “Thanh tâm pháp chỉ, mở thông đường, bùa thần dẫn đường, cấp cấp như luật lệnh!”
Lá bùa đang được tôi kẹp bằng hai ngón tay bỗng nhiên bốc cháy lên. Bóng tối ngoài cửa nhanh chóng tan biến, tựa như bạn vung tay đánh nát một tấm gương.
“Thành công rồi!”