Biên: Niệm Di
"Có thứ gì ở trên lưng em ấy sao?" Từ màn hình giám sát, trên lưng Thiết Ngưng Hương không có gì cả, nhưng hành động của em lại quỷ dị, khác thường.
Khoảng chừng mấy giây sau, Thiết Ngưng Hương biến mất khỏi camera giám sát, chỉ từ đoạn video này thì không ai có thể biết được em đã đi đâu.
" Chỉ có máy quay này mới quay được Thiết Ngưng Hương?" Tôi cảm thấy khó hiểu, dựa theo lời nói của Lý Mạn Mạn trong mê cung lắp đầy camera giám sát, vậy những camera giám sát khác cũng quay được Thiết Ngưng Hương mới đúng.
Lý Mạn Mạn kiểm tra những góc quay khác: "Tôi cũng rất khó hiểu, hệ thống camera giám sát của Mê cung lại không quay được bóng dáng của người phụ nữ này, nhẽ ra cô ấy phải đi tới cửa ra để ra ngoài chứ."
"Không đúng, chắc chắn mình đã bỏ sót điều gì." Tạm dừng video, tôi nhìn chằm chằm vào động tác của Thiết Ngưng Hương lúc này, em dùng hai tay đưa ra sau lưng, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
"Quý khách, chúng tôi đã cố hết sức, người bạn này của anh cũng đã rời khỏi, thời gian không còn sớm nữa. Hay là anh... " Cô ta đã thay bộ đồng phục nhân viên ra từ lâu, nóng lòng muốn được về nhà.
"Không được! Người còn chưa tìm được, các người không thể đi!" Đùa hả, đây là chuyện lớn liên quan đến nhân mạng, sao tôi có thể dễ dàng để bọn họ đi được, "Công viên giải trí của các người có vấn đề rất lớn, trước 12 giờ nếu như còn chưa tìm được người, tôi lập tức báo cảnh sát!"
Giọng điệu kiên quyết của tôi làm cho Lý Mạn Mạn không thể phản bác, Tiểu Bắc ở bên cạnh không chịu nổi nữa: "Sao con người anh không chịu nói lý vậy? Hướng dẫn vui chơi của công viên chúng tôi đã quy định rất rõ ràng, có hai khu không được bước vào - đó là nơi làm việc của nhân viên và các khu chưa mở cửa kinh doanh; không được phép ở lại công viên sau khi công viên đóng cửa, bằng không, xảy ra chuyện ngoài ý phải tự chịu hậu quả, điều này được ghi rất rõ trên chiếc vé anh đã mua."
"Muốn rũ bỏ sạch sẽ trách nhiệm? Đây là chỗ của các người, xảy ra chuyện, các người nên hoàn toàn chịu trách nhiệm." Không biết Thiết Ngưng Hương và Y Y đã đi đâu, trong lòng tôi lo lắng, khó tránh khỏi nói chuyện không dễ nghe.
Thấy tôi cãi vã với Tiểu Bắc, Lý Mạn Mạn tách hai người chúng tôi ra: "Được rồi, được rồi, chúng tôi tìm cùng cậu là được chứ gì? Thế nhưng chỉ đến nửa đêm 12 giờ, nếu như sau 12 giờ vẫn không tìm được, vậy anh cứ tự cầu nguyện đi."
"Ý cô là gì?" Tôi nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lý Mạn Mạn, bèn cố kìm nén lửa giận trong lòng.
"Sau 12 giờ, đến lúc đó tôi sợ anh muốn đi cũng đi không được." Lý Mạn Mạn nghĩ một lát rồi nói tình hình thực tế cho tôi biết: " Mức lương trung bình của nhân viên ở Công viên giải trí Tân Thế kỷ cao gấp rưỡi các công viên khác, lương của một thợ bảo trì kiêm thêm việc khác như Tiểu Bắc sẽ tăng gấp đôi. Đều là công viên, anh có biết tại sao lương của công viên này lại cao như vậy không?"
"Vì sao?" Tôi đã mơ hồ đoán được Lý Mạn Mạn muốn nói cái gì.
"Dù công viên này mới khai trương, nhưng trong 5 năm nay, những lời đồn đại về nó vẫn chưa bao giờ ngừng lại. Tôi biết một chị từng làm việc trong công viên này 5 năm trước. Chị ấy bị mất một ngón tay trái trong một ca làm đêm, bị thiết bị do chính mình vận hành khởi động chèn đứt." Lý Mạn Mạn thả con chuột trong tay ra, nhìn thẳng vào tôi: "Dù sao, nếu anh quyết tâm truy tra đến cùng, tôi sẽ nói rõ cho anh biết. Tất cả nhân viên trong công viên này, từ lãnh đạo đến nhân viên bảo vệ, trong lòng ai cũng biết nơi này không yên bình khi đêm về, thường xảy ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi."
Nghe xong lời này của Lý Mạn Mạn, tôi nhíu mày: "Các người biết rõ trong công viên có vấn đề, tại sao còn muốn khai trương? Lẽ nào phải xảy ra chết người mới vui vẻ sao?"
"Anh nói với tôi những lời này đều vô dụng, tôi chỉ là người làm công, nếu anh có bản lĩnh thì tìm người ở trên mà nói, anh cứ tìm nhà họ Giang mà lý luận, " Lý Mạn Mạn không hề quan tâm lời chất vấn của tôi: "5 năm trước, nơi này đã đóng cửa, nhưng vì chưa hết thời hạn chuyển nhượng đất đai, cho nên vẫn để đó. Năm nay đúng là 5 năm, ai mà không tham lam một mảnh đất lớn như vậy? Phải biết rằng trước đây Công viên giải trí Tân Thế Kỷ là mỏ vàng, kiếm tiền không thể khó bằng in tiền. Đương nhiên, có tập đoàn giàu mạnh không tin chuyện ma quỷ muốn chen vào. Sau một buổi đấu giá, cuối cùng nơi này cũng bị Bất động sản Giang Cẩm mua được. Người ta trả tiền mua đất cũng đâu phải để khoe mẽ, đương nhiên phải mở cửa trở lại."
"Là nhà họ Giang đứng sau lưng." Tôi sờ cằm, nếu như lần livestream này của Âm Gian Tú Tràng lại có dính dáng đến nhà họ Giang, vậy càng phiền toái.
"Đúng, anh có bản lĩnh thì đi tìm nhà họ Giang, đừng có làm khó đám công nhân chúng tôi." Tiểu Bắc ở bên cạnh phụ họa, tôi ngẩng đầu yên lặng nhìn cậu ta.
Cảm giác như cậu ấy vừa tròn 20 tuổi, hốc mắt trũng sâu, giống như đã nhiều ngày không ngủ ngon.
“Được rồi, tôi không làm khó hai người, đến 12 giờ đêm nếu còn chưa tìm được người tôi muốn tìm, đi hay ở tùy hai người."
"Cái này còn tạm được, bây giờ chuẩn bị đi nơi nào tìm?"
"Kiểm tra từng nơi một." Lý Mạn Mạn giơ ngón tay ra đếm: "Cơ sở giải trí lớn nhất công viên là bánh xe Ferris, tàu lượn siêu tốc, bảo tàng sáp, Nhà của quỷ, Mê cung Quỷ gương, thuyền hải tặc, Drop tower. Tiểu Bắc em bắt đầu tìm tại khu bánh xe Ferris, chị và anh đây thì ngược lại bắt đầu tìm từ chỗ trò Drop Tower, trên đường nếu như trông thấy nhân viên còn chưa tan làm khác thì lập tức gọi bọn họ cùng hỗ trợ."
"Ok, em đi trước." Tiểu Bắc gật đầu, trông y như một thanh niên nhiệt tình.
"Đi đường cẩn thận." Lý Mạn Mạn nhìn Tiểu Bắc đi xa, trong miệng còn thì thầm vài câu: "Tuy thằng nhóc Tiểu Bắc này mới đi làm không bao lâu, nhưng rất tốt tính, giống như em trai của tôi vậy."
"Cô có vẻ rất quen với cậu ta?" Tôi vờ vô ý đi phía sau của Lý Mạn Mạn, tay sờ chiếc kìm sắt, cảm giác lạnh lẽo khiến tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Cũng tạm, thằng nhóc này miệng đặc biệt ngọt, lại còn đẹp trai, thỉnh thoảng còn có chút cảm giác ưu sầu." Tiểu Bắc được Lý Mạn Mạn đánh giá rất cao.
"Cô thật coi trọng cậu ta." Tôi và Lý Mạn Mạn nhích gần vào nhau: "Tiểu Bắc phụ trách cái gì trong buổi tiệc tối nay? Cậu ta cũng trang điểm thành chú hề và phát bóng bay trong bữa tiệc sao?"
"Đâu có? Tiểu Bắc phụ trách bảo trì máy móc của Nhà của quỷ, lá gan của thằng nhóc này đặc biệt lớn, cho nên lãnh đạo để một mình nó trông coi nơi đó."
Tiểu Bắc trong miệng của Lý Mạn Mạn hoàn toàn khác với Tiểu Bắc mà tôi đã gặp. Ví dụ như, lúc tôi đột kích Tiểu Bắc trong Nhà của quỷ, cậu ta liền bị dọa sợ, tròng trắng mắt lật lên, lá gan như vậy tuyệt đối không thể gọi là lớn.
"Lẽ nào ở trong Nhà của quỷ, Tiểu Bắc đang đóng kịch với mình?" Tôi kề rìu vào cổ cậu ta, cậu ta tự biết không còn cách nào phản kháng, cho nên tương kế tựu kế diễn một vở tuồng?
"Anh hỏi những thứ này làm gì?" Lý Mạn Mạn quay đầu nhìn tôi một cách khó hiểu: "Chẳng lẽ anh nghi ngờ Tiểu Bắc bắt cóc bạn của mình?”
Tôi không trả lời thẳng câu hỏi của Lý Mạn Mạn, mà tiếp tục hỏi: "Khi tôi và Tiểu Bắc gặp nhau ở trong Ngôi nhà của quỷ, cậu ta nói cho tôi biết từng gặp cô ở tầng một nơi ấy, không phải cô tìm kiếm ở mê cung sao? Sao lại chạy vào trong Nhà của quỷ làm gì?"
Vừa rồi Tiểu Bắc ở đây, tôi không tốt tiện mở miệng hỏi, lúc này Tiểu Bắc đã rời đi, nơi đây cũng không có người nào khác.
"Tôi? Đùa gì thế? Tôi vẫn luôn ở trong phòng kiểm tra giám sát." Lý Mạn Mạn vô cùng vô cùng kinh ngạc: "Không phải là nhìn lầm rồi chứ, không được, tôi muốn tìm Tiểu Bắc hỏi cho rõ ràng!"
Lý Mạn Mạn nói xong liền muốn chạy đi, nhưng bị tôi giữ lại. Tôi lôi cánh tay của cô ta, người đàn bà này này da rất trắng, bảo dưỡng rất tốt, làn da lạnh lẽo, mịn màng.
"Mấy chuyện đó sau này hẵng nói, không phải cô đã đích thân đi vào Mê cung Quỷ gương tìm kiếm sao?" Tay của tôi nắm thật chặc Lý Mạn Mạn, sợ cô ta mượn cơ hội này đào tẩu.
"Xem camera giám sát không phải sẽ bớt việc sao?" Lý Mạn Mạn muốn rút tay của mình về, trong ánh mắt của cô ta có ý tránh né.
"Tốt hơn hết cứ vào trong tìm kiếm, dù sao camera cũng sẽ có những điểm mù."
"Anh trước buông tay." Cô ta phát hiện giọng của tôi có gì không ổn, "Này, anh đừng có lấy oán trả ơn! Tôi đã tốt bụng giúp anh đó!"
Lý Mạn Mạn tránh thoát tay của tôi, lui về sau hai bước: "Anh thấy lo thì cùng tôi vào mê cung tìm kiếm một lần, dù sao cũng sắp 12 giờ rồi, nói gì đi nữa tôi cũng sẽ không ở lại đây, anh muốn báo cảnh sát thì cứ báo."
Cô ta bực dọc bỏ đi, tôi đứng đó nhưng không định đi theo.
Đợi sau khi cô ta đi ra ngoài, tôi lập tức rê chuột để kiểm tra camera giám sát một lần nữa.
Trước khi vào phòng này tôi phát hiện trước cửa cũng có lắp một camera giám sát, tôi liền kiểm tra video do camera này quay, khoảng 10 phút trước, Lý Mạn Mạn bước vào phòng giám sát cầm theo bản đồ, thế nhưng cô ta chỉ nán lại đây chừng 5 phút liền vội vã chạy vào Mê cung.