Những bóng dáng kia cùng đứng đó, kề sát vào nhau. Khuôn mặt của chúng tái mét, biểu lộ ra những cảm xúc không ai có thể hiểu được.
Ngũ quan thít chặt, đôi mắt hằn học và đầy thù hận, đôi môi chúng khẽ hé mở, dường như đang nói một điều gì đó.
Chợt có tiếng hít thở thật sâu vang lên từ bên cạnh tôi, Trần Tiểu Thương trợn trừng đôi mắt, miệng dần há to ra.
“Đừng hoảng sợ!” Tôi dùng tay đang cầm chiếc điện thoại livestream của Âm Gian Tú Tràng để bịt miệng Trần Tiểu Thương lại, sau đó kéo cô ấy về phía sau rồi thối lui khỏi cửa ra vào.
Vừa mới cảm nhận được xúc cảm lạnh buốt và mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến, tôi vội vàng lôi mạnh cô ấy ra khỏi phòng.
“Đã quá 12:00 đêm, ở đây không an toàn.” Tôi buông tay ra rồi đóng cửa lại.
“Những đứa trẻ đó thật kỳ lạ...” Giọng nói của Trần Tiểu Thương ngắt quãng, “Chúng là trẻ em ở những ngôi làng gần đây à? Muộn thế này mà còn chưa về nhà ngủ, bố mẹ chúng không lo lắng ư?”
Tôi cười nhạo một tiếng, liếc nhìn cô streamer: “Chẳng phải cô luôn muốn gặp quỷ sao? Giờ thấy rõ rồi đó.”
“Quỷ à? Cậu nói bọn trẻ đó là quỷ à? Không đời nào.” Trần Hiểu Cương kiên quyết lắc đầu.
Có lẽ hiện thực trước mắt vô cùng khác biệt với những gì mà Trần Tiểu Thương từng suy nghĩ, cô ta quyết tâm không tin những gì mà tôi nói: “Những đứa trẻ đó chỉ có những biểu hiện kỳ lạ xíu thôi, nhưng mắt, mũi và lông mày của chúng vẫn giống như những người bình thường mà. Chúng là những đứa trẻ vô gia cư sống gần đây, đúng không?"
“Cô đúng là có tâm khi cố gắng vẽ vời ra lý do cho sự xuất hiện của bọn chúng."
Một khi con người gặp phải điều gì đó vượt ngoài lẽ thường, họ sẽ luôn sử dụng "kinh nghiệm" cuộc sống của mình để tìm ra một lời giải thích hợp lý. Đôi khi họ thực sự trông thấy bóng quỷ lướt ngang qua, chắc chắn người ấy sẽ không tin điều đó, rồi lại tự sử dụng một phương pháp tự ám chỉ tâm lý nào đó để tự lừa dối mình.
“Còn nhớ cái máy in ban nãy không? Chẳng phải hình ảnh của đứa bé trong đó cũng có "mắt, mũi và lông mày rõ ràng" đấy thôi?” Tôi cầm lá bùa Bắc Đẩu Đại Thần Chú trong tay, nắm tay Trần Tiểu Thương chạy về phía tầng ba, không để chậm trễ thời gian hơn được.
“Buông ra!” Cô ta đột nhiên kích động, hất cánh tay tôi ra và nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy cảnh giác: “Không đúng! Chính cậu đã sắp xếp tất cả những việc này. Máy in tự chạy và chuyện bọn trẻ xuất hiện đều là những cạm bẫy mà cậu đã sắp đặt trước! Mỗi lần tôi thét lên, cậu luôn xuất hiện ở đó sớm nhất có thể. Không những thế, có rất nhiều phòng trên hành lang tầng hai, tại sao cậu biết tôi đang trốn trong nhà kho? Có phải cậu đang ở đầu bên kia hành lang ngay lúc đó không?"
"Cả giận mất không! Tôi cứu cô chỉ vì muốn trả lại nhân quả cho lá bùa kia mà thôi. Nếu cô tiếp tục càn quấy, tôi thề sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện sống chết của cô nữa." Tôi lạnh lùng nói, và từng lời đều là sự thật rõ ràng.
Cơ bản là Trần Tiểu Thương cũng đang rất sợ hãi. Vừa nghe tôi nói ra câu này, cô càng hoang mang hơn. Buổi livestream khám phá tâm linh hôm nay có vẻ như khác hẳn những buổi trước, nhưng chính cô lại không cảm nhận rõ chi tiết khác biệt ở điểm nào.
“Em trai à! Chị đây có kinh nghiệm livestream nhiều hơn cậu đấy nhé. Với thủ đoạn này, cậu muốn hù dọa chị đây để chị phải phục tùng cậu sao? Mơ à?” Sau khi suy nghĩ một hai giây, cô streamer đã có quyết định riêng của bản thân, sau đó bèn cắn chặt răng, hung dữ trừng mắt nhìn tôi. Sau đó, Trần Tiểu Thương quay sang đẩy tôi ra, hất tung cửa phòng: “Mấy đứa nhỏ đó chỉ là diễn viên mà thôi, đúng không? Tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cậu trước mấy chục ngàn khán giả!"
Cô cầm điện thoại di động đẩy cửa phòng bệnh ra. Đồ đạc trong phòng vẫn không thay đổi so với lúc trước, chỉ có mỗi một điểm khác biệt duy nhất. Đó là...
Những đứa trẻ đang đứng ngoài cửa sổ kia đều đã xuất hiện bên trong căn phòng ở thời điểm này.
Chúng đứng cạnh nhau bên giường, tất cả những đôi mắt nhỏ bé ấy đều đang nhìn chằm chằm vào cô streamer.
“Làm cách nào mà các cháu vào được?” Từ khi đóng cửa đến lúc đẩy cửa mở ra chỉ mất 3 - 4 giây, nhưng bọn trẻ bên ngoài cửa sổ không những có thể chạy vào trong mà tư thế đứng của chúng cũng không hề thay đổi.
Sắc mặt của Trần Tiểu Thương dần thay đổi một cách vi diệu. Cô nhìn về phía bệ cửa sổ, nhận ra nơi đó vẫn được đóng chặt, và dấu niêm phong trên đó vẫn còn y nguyên, không hề bị xé rách ra.
“Giấy niêm phong vẫn còn nguyên vẹn, cửa sổ cũng chưa từng được mở, vậy những đứa trẻ này đi vào bằng cách nào?”
“Chạy đi!” Tôi nắm tay Trần Tiểu Thương rồi chạy thẳng lên lầu.
Vì quá kinh hãi, cô đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay. Tuy nhiên, lúc này trong đầu cô chỉ loanh quanh những lời mà tôi nói trước đó: “Chẳng lẽ thế giới này thật sự có quỷ ư?”
Tôi và cô streamer chạy một mạch như điên, trong khi từng làn hơi lạnh đang áp sát dần từ phía sau.
“Chúng ta chạy đi đâu?” Người lo sợ và tuyệt vọng nhất lúc này là Trần Tiểu Thương. Cô ấy không tin tưởng tôi, còn coi tôi như một kẻ xấu xa biến thái. Cô ấy không muốn đi cùng tôi, nhưng những đứa trẻ sau lưng cô rõ ràng là đáng sợ hơn nên đành bấm bụng chạy trốn cùng tôi.
“Phía trước có sói, sau lưng có hổ, mình lại đánh rơi điện thoại. Trần Tiểu Thương ơi là Trần Tiểu Thương, e rằng hôm nay mình chết chắc rồi.” Cô thở dài trong lòng, cùng tôi chạy lên lầu ba.
Cảm giác ớn lạnh sau lưng cứ ập đến, tôi không dám quay đầu lại, vội quay sang nói với Trần Tiểu Thương bên cạnh: “Đưa mấy lá bùa cho tôi!”
Cô đưa túi xách của mình sang. Khi chạy đến cầu thang tầng ba, tôi đưa tay ra, chộp lấy một xấp bùa dày cộm. Chẳng thèm nhìn đến số lương bao nhiêu tờ, tôi điều khiển từng dòng nội khí ít ỏi đến thảm thương bên trong cơ thể mình, vẫy nhẹ tay trái, ném mấy lá bùa ấy ra.
Dùng nội khí bẩm sinh luyện ra từ tâm pháp của Diệu Chân đạo để sử dụng những lá bùa từ tay thiên sư Diệu Chân quan, dù những lá bùa này chỉ là loại hàng cấp thấp, nhưng tôi vẫn có thể kích hoạt được Đạo vân trên đó, khiến từng luồng ánh sáng vàng bay ra. Hình ảnh này trông như một nhánh ngô đồng ngàn lá, uy phong lẫm lẫm, khiến bọn tiểu quỷ phải thét lên thảm thiết khi bị lá bùa đánh trúng. Thân thể bọn chúng cứ như bị bàn ủi chạm vào, tỏa ra từng làn khói mỏng.
“Đây là ma thuật à?” Trần Tiểu Thương ngẩn người ra. Trước đây, cô đã thử sử dụng những lá bùa này nhiều lần, nhưng dù dùng phương pháp gì để ném chúng đi chăng nữa thì cũng chẳng bao giờ đạt được hiệu quả đi kèm với hiệu ứng vi diệu như thế.
“Đi! Trốn rồi tính!” Tôi đã hao tổn hết khí tiên thiên, sắc mặt tái nhợt. Thừa cơ hội đám tiểu quỷ còn hoảng loạn, tôi tùy tiện tìm một căn phòng trống để trốn vào.
Đóng cửa lại, nhìn thoáng qua môi trường xung quanh, và sau khi chắc chắn rằng không có nguy hiểm, tôi bèn ngồi xếp bằng tại chỗ, nhanh chóng nhập định để vận hành Diệu Chân tâm pháp.
Sau 2 đại chu thiên, dòng khí tiên thiên bên trong cơ thể đã tập hợp trở lại, tựa như một dòng suối chảy róc rách nơi Đan Điền.
“Dòng khí tiên thiên này đúng là quá hữu dụng, chính là căn cơ của Đạo giáo nha.” Tôi mở choàng mắt, dường như có một tia sáng nhỏ lóe lên.
Ở bên cạnh, ánh mắt mà Trần Tiểu Thương nhìn tôi cũng khác dần. Khi tôi bước vào giai đoạn nhập định, khí chất của tôi đã thay đổi rất nhiều, tạo ra một cảm giác thanh tịnh tự nhiên của Đạo gia trong mắt người nhìn, thay vì dáng vẻ âm u tính toán như ban nãy.
“Cậu là đạo sĩ à?” Suy nghĩ hồi lâu, cô bậc thốt ra một câu hỏi mà bản thân đã ấp ủ từ nãy giờ.
“Là một nửa mà thôi.” Tôi gật đầu. Trên thực tế, chẳng có ai chỉ điểm rõ ràng cho tôi trên con đường tu hành. Hơn nữa, tôi cũng không có sư phụ, nên không thể coi là một đạo sĩ thực thụ được.
Trần Tiểu Thương hơi tò mò, sau đó nhìn sang chiếc smartphone màn hình rộng của tôi: “Đạo sĩ cũng đi livestream à? Thời thượng dữ vậy?” Có vẻ như ý thù địch đã giảm dần trong giọng điệu của cô ấy. Tôi có thể nhận ra được điều đó.
Tiếp theo, tôi không quá quan tâm đến chuyện mà Trần Tiểu Thương đang suy nghĩ, vội bước đến cửa rồi kề tai lắng nghe. Sau đó, tôi gỡ kim tây camera mà mình đang đeo trên ngực ra, bật mở chế độ quan sát rồi lòn tay đặt nó chiếu ra ngoài. Làm như thế, tôi có thể chuyển góc nhìn, gián tiếp quan sát tình hình trên hành lang.
“An toàn, đám tiểu quỷ kia không hề đuổi theo.” Thoáng thở phào một hơi, tôi mở cửa, cài kim camera lên ngực: “Hiện tại, chắc cô cũng không thoát ra được rồi, thế nên cô phải đi theo tôi. Dĩ nhiên, phải làm đúng như những gì tôi đã nói đấy! Chỉ có vậy, chúng ta mới có thể sống sót qua đêm nay.”
Cô nữ streamer này lớn tuổi hơn tôi một chút. Việc biến từ một người mới vô danh thành một streamer nổi tiếng với hàng trăm nghìn lượt view trong một khoảng thời gian ngắn đã chứng tỏ cô cũng là một người có năng lực.
Tôi đếm lá bùa còn lại trong túi xách; vừa rồi không nhìn kỹ, tôi đã vơ lấy một xấp dày ném ra ngoài, giờ chỉ còn lại 1/3.
“Còn đủ dùng một lần.” Tôi lấy bùa nhét vào túi mình rồi trả xách cho Trần Tiểu Thương.
“Lát nữa, dù có gặp bất cứ thứ gì thì cô cũng phải bình tĩnh nhé. Đừng la hét và đừng bỏ chạy lung tung.” Sau khi giải thích xong, tôi bước ra khỏi phòng, chuẩn bị đi xem xét các phòng ban khác.
“Tại sao tất cả các phòng ở tầng này đều không khóa cửa? Có người thường xuyên ra vào nơi đây trong thời gian bệnh viện bị niêm phong ư?”
Hai khoa lớn nhất ở tầng 3 là Phòng khám chuyên khoa sản phụ và Trung tâm tầm soát bệnh trẻ sơ sinh. Sau khi dạo một vòng, tôi cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt, ngoại trừ khá nhiều thông tin về bệnh nhi trong Trung tâm tầm soát bệnh trẻ sơ sinh. Theo tỷ lệ số lần khám bệnh, cứ 4 trẻ thì có 1 trẻ bẩm sinh mắc bệnh. Rõ ràng, con số 1/4 là một tỷ lệ vô cùng lớn.
Đọc những tờ bệnh án này, tôi chợt nhớ đến mấy bài bình luận trên mạng Internet về tòa bệnh viện hiện tại. Có người nói, bệnh viện này sẽ cố tình thông báo cho các mẹ là thai nhi của mình mắc các chứng bệnh khác nhau khi họ đến khám thai. Nếu các mẹ vẫn giữ ý định sinh con ra, bệnh viện sẽ đánh cắp con cái của họ và tráo đổi chúng bằng những đứa trẻ đã chết vì sinh non vào, sau đó thông báo với các bà mẹ rằng: Con của họ đã không may chết non mất rồi.
- -------