Ngay lập tức, mặt mày cô gái trẻ tái xạm đi, dường như không còn chút máu. Con bé chậm rãi quay đầu lại, như thể nội tâm đang chiến đấu kịch liệt.
Khuôn mặt thanh tú của cô nhìn thẳng ra cửa, tia chớp xé tan bầu trời đêm, soi rõ bóng dáng của tôi.
“A!”
Tiếng hét của cô gái bị che khuất bởi màn mưa như thác đổ và sấm sét. Tôi thò chân vào khe hở, đưa tay đẩy cửa ra.
Bước vào cửa hàng, ánh đèn vàng chiếu vào trên người tôi, tạo cảm giác khá là ấm áp.
“Tôi không hại hai người đâu, chỉ muốn mượn điện thoại thôi.” Hai mẹ con bị tôi hù dọa hoảng sợ. Đương nhiên, ai mà không sợ khi phát hiện ra tên tội phạm bị truy nã trên tivi đột nhập vào nhà riêng của mình. Tôi hiểu cái cảm giác này.
"Đưa điện thoại di động cho tôi. Tôi sẽ rời đi ngay sau khi gọi điện xong." Nước mưa trộn với bùn từ áo mưa rơi xuống, để lại một vài vết bùn trong cửa hàng đã được quét dọn sạch sẽ này.
Người mẹ đang đứng ở quầy, bà ấy do dự, từ từ lấy điện thoại di động ra.
“Đưa cho tôi!” Sau lưng tôi, mưa to như trút nước nhưng căn phòng quá im ắng. Giọng tôi vang vọng trong quán, hai mẹ con đều vo cùng sợ hãi lúc này: “Đừng gọi cảnh sát, đưa điện thoại cho tôi, nhanh lên!”
Tôi để ý thấy, dường như ngón tay của người mẹ đang nhích nhẹ trên màn hình. Tôi lập tức kẹp người con gái trước mặt vào ngực, bóp một tay vào cổ cô ấy: "Đưa ngay cho tôi! Tôi không muốn tổn thương hai người đâu"
Thân thể gầy yếu của cô gái khẽ lay động, quần áo mỏng manh của cô bị áo mưa của tôi thấm ướt. Tóc cô ấy ướt đẫm, dính sát vào má; tôi có thể nghe thấy răng cô ấy đang va vào nhau lạch cạch.
“Tôi đang mở khóa màn hình cảm ứng, đây, đưa cho anh đây.” Người phụ nữ duỗi tay ra, đưa điện thoại cho tôi.
Tôi cầm điện thoại bằng một tay, tay còn lại vẫn kiểm soát cổ của cô gái, áp chặt vào tường.
"Cậu có thể thả Giai Giai ra không? Cậu muốn tiền hay cái gì cũng được, tôi đưa cho cậu hết." Trông có vẻ người phụ nữ này vô cùng lo lắng. Bà muốn đến gần hơn, nhưng lại sợ tôi sẽ làm tổn thương con gái bà ấy. Bà ta đứng xoắn xuýt ngay tại tại chỗ, thậm chí khiến gương mặt được chăm sóc cẩn thận kia cũng xuất hiện một vài nếp nhăn.
Tôi phớt lờ người phụ nữ này, nhấn số điện thoại rồi chờ đợi.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”
“Chưa đến 12:00 ư?" Tôi nhìn xuống, vẫn còn chút xíu nữa mới đến nửa đêm.
“Từ trường trung học Tân Hỗ đến trung tâm hỏa táng Cầu số 3, mình chạy tới chạy lui một hồi, không ngờ là gần đến giữa khuya rồi.” Tôi cầm điện thoại di động của người phụ nữ, cau mày: “Cho tới bây giờ, mình vẫn chưa thấy bóng dáng của Khâu Nhậm và Lộc Hưng đâu cả. Nếu cứ như thế, nhiệm vụ livestream của mình sẽ thất bại mất thôi."
"Cậu gọi xong chưa? Làm ơn thả con gái tôi ra đi mà!" Người phụ nữ thấy tôi không định buông tay thì càng lo lắng hơn. Bà ta từ từ đi về phía tôi. "Cậu bắt lấy tôi làm con tin đi, xin thả Giai Gia ra."
“Lùi lại! Gọi điện xong, tôi sẽ đi ngay thôi.”
Tôi không dám để bà ấy đến gần, sợ bà ta điên rồ lên thì hỏng bét. Nhưng dường như bà ấy hiểu lầm tôi, cứ nghĩ rằng tôi trì hoãn thế là để vờn bọn họ.
“Muốn tiền, tôi có thể cho cậu. Tôi có thể cho cậu tất cả, nhưng xin cậu đừng tổn thương Giai Giai.” Người phụ nữ cầu khẩn liên tục. Tôi nhìn tới nhìn lui, chưa biết phải xử lý thế này nên cũng không dám buông tay.
“Tôi vừa buông tay, nhỡ hai người chạy ra ngoài gọi cảnh sát thì phải làm sao?” Tôi hỏi bằng một chất giọng lạnh lùng, sau đó bước tới cửa, vừa định đóng cửa cửa hàng tiện lợi thì trống thấy có một chiếc xe cảnh sát chạy tới từ xa.
Đèn xanh đỏ chớp tắt rất dễ thấy trong bóng tối; tôi vội vàng đóng cửa tiệm lại, nắm tay cô gái lùi về phía sau: “Tắt đèn lập tức!”
Công tắc ở gần phòng sau. Bà mẹ ngập ngừng một lúc, không hề làm theo lời tôi nói.
“Tại sao cảnh sát lại đến ngay lúc này?” Một chiếc xe cảnh sát từ từ chạy qua cửa. Tôi quay lại nhìn người phụ nữ, siết chặt cô gái trong tay và ra hiệu cho bà ấy im lặng.
Tốc độ xe chậm lại; điều khiến tôi lo lắng nhất đã trở thành hiện thực. Xe cảnh sát dừng cạnh xe taxi. Hai đồng chí cảnh sát bước xuống, nhìn quanh xe taxi. Ngay sau đó, một trong hai người cảnh sát ấy trông thấy cửa hàng bật đèn, bèn vội bước đến.
“Tôi không muốn tổn thương bà, nhưng nếu cứ tiếp tục thử thách sự nhẫn nại của tôi, đừng trách tôi khiến bà phải ân hận cả đời.” Tôi thì thào nói với người phụ nữ. Khuôn mặt của người con gái nhăn nhó dần, cả người yếu ớt ngã xuống bên cạnh tôi, trông y hệt như sẵn sàng để tôi muốn làm gì thì làm vậy: "Đừng cố gọi cảnh sát. Tốt hơn là đừng tạo ra bất cứ tiếng động nào."
Nín thở, tôi nhìn ra ngoài qua khe cửa. Người cảnh sát đứng gõ cửa bên ngoài: " Có ai không? Tôi là cảnh sát khu Hán Dương. Tôi định hỏi thăm mọi người một chút, chiếc xe taxi bên ngoài của ai vậy? "
Không có ai trong nhà trả lời. Người cảnh sát mặc thường phục đứng đợi một lúc dưới cơn mưa lớn rồi ấn một tay vào nắm đấm cửa, chuẩn bị kéo ra.
Tôi giữ chặt nắm đấm cửa từ bên trong. Người bên ngoài xoay nắm đấm một lúc nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
"Xin chào? Có ai ở đó không?" Gã gõ thêm vài lần nhưng không ai trả lời. Mưa to ướt đẫm người gã. Chẳng cò cách nào khác, gã đành bỏ đi.
Nghe tiếng cảnh sát bước đi, tôi như mở cờ trong bụng trong khi hai mẹ con có cảm giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Ngay lập tức, khoảng một hai giây sau, một giọng nữ sắc lạnh vọng ra từ sâu trong cửa hàng tiện lợi: “Cứu tôi với! Cứu mạng! Có tội phạm truy nã ở đây!"
Người phụ nữ đang siết chặt tay vào băng ghế gỗ đằng kia hét lớn lên, đủ rõ và to để hai người cảnh sát bên ngoài nghe thấy.
“Tội phạm truy nã à?!”
Gã quay lại, tung chân đá lên cửa rồi rút súng ra, nhắm ngay cửa ra vào.
Hai mắt tôi đỏ thẫm, sát khí bộc phát không ngớt, tôi nhanh chóng rút lui về phía sau.
Cửa vừa mở ra, gã cảnh sát giương súng đứng ở cửa: “Đừng nhúc nhích, ngồi xổm xuống!”
Đáp trả lại câu nói đó là một bóng chó trắng hung hãn nhào tới. Gã bị tông trúng, té xuống đất trước khi kịp trông thấy đó là thứ gì.
Bạch Khởi cắn cổ tay gã, khiến súng ngắn văng ra một khoảng tầm 2 - 3 mét.
"Đã phát hiện ra Cao Kiện! Đội thứ 6 của quận Hán Dương đã tìm thấy Cao Kiện!" Ngay sau khi gã bị tấn công, người đồng đội trong xe cảnh sát bên ngoài lập tức biết được chuyện gì đang xảy ra. Trong khi gọi chi viện, gã rút súng, tiến đến cửa hàng.
"Bạch Khởi, trở lại!"
Kẻ địch có súng; tôi không dám để Bạch Khởi làm liều, bèn siết cổ cô gái, trốn sau quầy.
Cửa hàng tiện lợi không có cửa sau; trên lầu một và cửa sổ bên ngoài có lưới chống trộm, không có cách nào thoát ra khỏi đây - ngoại trừ lối cửa trước.
“Bà thật là quyết đoán.” Ta nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ vừa nhấc băng ghế lên, tựa như muốn liều mạng với tôi vậy. Tôi không kiềm chế sát khí của mình nữa, hai mắt long lên sòng sọc, đỏ thẫm một màu.
Từ trước đến nay, người phụ nữ này chưa từng nhìn thấy con ngươi đỏ như máu thế này, giờ bị tôi trừng mắt như thế nên hoảng loạn, không dám đập cái ghế xuống.
“Bà trốn vào phòng đi, còn dám phá đám tôi nữa... Tôi cho hai mẹ con bà chết chung với tôi đấy!”
Lúc đầu, ta cũng không định hại người khác, nhưng hiện tại xem ra tôi đã quá ngây thơ rồi
Ba người cảnh sát trong xe đều tiến dần về phía cửa hàng. Tôi rụt người lại, tập trung phần lớn sự chú ý vào điện thoại. Đã gần 12:00 đêm, tôi không thể bỏ qua cuộc gọi này, nhưng gọi mãi mà không được.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”
“Anh Lưu mù đang làm gì vậy nhỉ?” Ngay khi tôi chuẩn bị thực hiện cuộc gọi thứ ba thì đột nhiên có chuyện xảy ra. Một tiếng động to xuất phát từ trong túi áo của tôi. Cái nắp của chiếc hộp mà Cổ tiên sinh từng đưa cho tôi bị bật mạnh lên. Hóa ra, Mẫu trùng của cặp Tử Mẫu cổ đang đập đầu của nó vào thành hộp một cách điên cuồng.
“Chuyện quái gì thế này?!” Tôi bàng hoàng nhìn về hướng mà Mẫu trùng đang cố cắm mạnh đầu vào. Nơi ấy, có một cảnh sát đang dùng tay che trán giữa cơn mưa lớn, bước theo hai người cảnh sát khác.
"Khuôn mặt xa lạ, mình chưa từng thấy qua; nhưng tại sao Mễu trùng lại đột nhiên phản ứng dữ dội như vậy? Chẳng lẽ..." Ta trợn mắt ngoác mồm, thốt lên: "Nó là Khâu Nhậm ư?"
Tôi dõi mắt quan sát cánh tay gã. Người này cầm súng bằng một tay, tay còn lại đang che mưa kia cứng đờ khác thường. Hơn nữa, làn da trên bàn tay ấy biến màu kỳ lạ sau khi bị nước mưa xối ướt, khác hẳn màu da của người bình thường.
Tôi lấp ló ra nửa đầu, dùng Truy nhãn quan sát gã cảnh sát đứng cuối cùng ấy. Đối mặt nhau qua màn mưa, gã cũng đã nhìn thấy tôi.
Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong mắt gã cảnh sát ấy, rồi bững dưng người đó nở một nụ cường trông vô cùng tàn nhẫn.
"Bằng!!!"
Người cảnh sát đứng cuối vẫn chưa mơ chốt an toàn thì đã có tiếng súng đã vang lên. Lần này là một cảnh sát khác nổ súng. Gã đang ở rất gần tôi. Kẻ này có gương mặt rất lạ lẫm; sau khi bị mưa làm ướt, dường như cái gương mặt ấy bị trát lên một lớp bùn hay sáp vậy.
“Không được tùy tiện bắn!” Đồng chí cảnh sát đứng giữa nghiêm giọng nói. Trước khi quyết định bắn ai đó, bên cảnh sát bắt buộc phải bắn chỉ thiên cảnh cáo - đây chính là điều kiện tiên quyết trong ngành. Thế nhưng, dường như gã cảnh sát phía trước không hề quan tâm đến những quy định này.
Viên đạn bay sượt qua da đầu tôi. Thế là, tôi nấp kín sau quầy, không dám thò đầu bất cẩn như vậy nữa.
“Thật đáng tiếc, suýt nữa là trúng rồi.” Người cảnh sát phía trước thở dài, bắn thêm hai phát súng vào quầy.
"Này! Anh điên à? Vẫn còn con tin bên trong đấy!" Người cảnh sát đứng giữa muốn can ngăn, nhưng câu trả lời là một viên đạn được bắn ra từ phía sau lưng anh ấy.