Biên: Niệm Di
Tôi chiếu đèn pin vào, sợi tơ trắng kia đang quằn quại đau đớn dưới ánh sáng. Thực chất, tôi chỉ định quan sát nó, không ngờ rằng thứ này lại sợ ánh sáng, vừa thấy ánh đèn liền chui ngay xuống dưới da gã họ Đào kia.
“Sinh vật sống ư?” Những sợi tơ đó làm cho tôi cảm giác như chúng cũng có sinh mệnh riêng, mỗi sợi tơ chính là một vật sống riêng biệt: “Rốt cuộc thứ này là gì?”
Hiện tại, tôi chắc chắn một điều rằng, gã Đào kia đã chết từ sớm. Gã cũng chẳng có khả năng sống lại, chỉ là những sợi tơ này đã bám quanh xương khớp của gã, điều khiển các hoạt động của gã.
“Như là một loại ký sinh trùng.” Tôi rùng mình, nhìn gã Đào kia run rẩy trên mặt đất, lùi lại phía sau mấy bước.
“Mày có phát hiện ra điều gì không?” Gã bảo vệ lùn kia xem chừng còn vội vã hơn tôi, hai tay xoa nắn nhau, mồ hôi đổ liên tục.
Tôi trả lại đèn pin cho gã, dặn dò: “Đây không phải là người chết hồi sinh, mà là có ai đó đang làm trò ma quỷ. Tránh xa những thứ này ra một chút, có thứ gì đó rất kì quái trong cơ thể của thằng này.”
Gã bảo vệ lùn kia gật đầu đồng ý: “Tốt, tốt, vậy chúng ta có thể đi được rồi à?”
“Đi thôi, hiện tại cứ đi ra ngoài trước rồi tính.” Chắc chắn rằng gã Đào kia đã chết, tôi không còn lo lắng nữa. Tôi đập gãy hay chân cái xác, để tránh việc nó đuổi theo.
Không khí trong hầm không được lưu thông, xác chết lại bắt đầu phát ra mùi lạ. Ở trong hầm một thời gian, tôi có cảm giác tức ngực, khó thở vô cùng.
Tôi cùng gã bảo vệ lùn kia đi ngược lại đường cũ, chiếu đèn pin cao lên đỉnh đầu, lại chú ý đến vị trí của cửa hầm. Nhưng chỉ vài phút sau, cửa hang thì chưa tìm được, lại thấy trong hầm có những bóng người di chuyển.
Chắc là ánh sáng đã thu hút họ, động tác tiến đến nơi này ngày càng nhanh hơn.
“Có phải họ đến cứu chúng ta không?” Gã bảo vệ lùn có một ưu điểm rất tốt trong tình huống này,; đó là luôn tìm thấy sự lạc quan trong mọi tình huống.
Tôi có thể nhìn thấy rõ mọi thứ nhờ có đèn pin chiếu sáng. Chỉ thấy da họ có màu xám xịt, cổ tay lại buộc những thẻ bài hình tròn nho nhỏ, mặt trên còn ghi rõ họ và tên, đánh số, thậm chí cả thời gian và nguyên nhân tử vong.
“Chạy!” Bọn chúng quá đông, thành thật mà nói, nếu tôi và gã bảo vệ lùn này muốn đánh nhau với chúng thì khó mà thắng nổi.
“Chạy hướng nào đây?” Gã cầm đèn pin, nói năng lắp bắp.
“Nhà kho chứa xác!”
Con đường phía sau bị chặn, bây giờ dẫu phía trước có là núi đao hay biển lửa cũng phải tiến lên.
Tiếng bước chân của tôi và gã bảo vệ vang vọng trong con hầm chở xác này, chúng tôi chạy bằng toàn bộ sức lực, chỉ một lúc sau đã kéo dài khoảng cách với đám người kia.
Dẫu biết rõ những thứ ở phía trước còn nguy hiểm hơn, nhưng hiện giờ không còn lựa chọn nào khác, chỉ biết chạy trong tuyệt vọng.
Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Trong con hầm tối tăm này, cái mùi lạ kia càng trở nên nồng đậm hơn. Đáng sợ hơn, ngoại trừ những khối gạch vụn trên mặt đất ra, tôi trông thấy số lượng xác động vật tăng dần theo đoạn đường chạy qua.
Có những chú ếch xanh bị giải phẫu, lại cả cơ thể của những chú chim bị cắt ra rồi khâu lại, thậm chí là cả xác những chú chó, mèo mới chết cách đây chừng một ngày.
“Chẳng lẽ con đường này dẫn đến Địa ngục à?” Gã bảo vệ lùn lấy tay che mũi, nhưng xem chừng vẫn ngửi thấy những mùi hăng khó tả được ấy. Đó chính là mùi thi thể hư thối trộn cùng formalin. Trong hầm, không khí không thoát ra được khiến phổi co lại, cảm giác nghẹt thở cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Tao không thể chạy được nữa.” Gã bảo vệ lùn kia dựa lưng vào tường, cong lưng hít một hơi dài, mặt tái mét, tròng mắt đỏ ké như máu.
“Dừng lại chính là chết!”
“Tao không thể, tao không thở được, đầu óc choáng váng vô cùng, không thể nhìn rõ đường nữa.” Gã lắc đầu, cả người dựa vào tường, từ từ trượt xuống.
Tuy tôi cũng cảm thấy khó chịu ở ngực, nhưng cũng nhờ tu luyện Diệu Chân tâm pháp, ngũ quan nội tạng được rèn luyện, có khả năng chịu đựng tốt hơn người thường rất nhiều.
“Đưa tay đây, tao sẽ cõng mày!”
Gã cho rằng mình đã nghe lầm: “Mày chạy đi, tao với mày chỉ là bèo nước gặp nhau, tao……”
“Đừng nhiều lời!” Tôi đưa cho gã điện thoại của Âm Gian Tú Tràng rồi cõng gã trên lưng.
Mặc dù nếu cõng gã thì sẽ khó đi hơn, nhưng gã là người sống duy nhất ở tòa nhà phía Tây này. Chưa nói đến nhiệm vụ tùy chọn của Âm Gian Tú Tràng, việc cứu gã đối với tôi chỉ có lợi chứ không có hại.
“Nắm chặt.” Các cơ bắp trên cánh tay tôi như muốn nổ tung, cũng may là gã không quá nặng, chứ nếu giờ người bị thương là gã Tống cao to kia thì tôi cũng bó tay.
Tốc độ của tôi giảm đi rõ rệt. Tôi có thể nghe thấy âm thanh đám "người" kia đuổi theo mình ở phía sau. Chạy thêm khoảng chục mét nữa, ngày càng có nhiều thi thể nằm trên đất, thậm chí còn có cả những bình thuốc và những chiếc vải băng dính máu. Tất cả tạo nên một không gian kinh dị đến vô cùng. Nhưng khó khăn hơn là, khi tôi đang cố chạy nhanh hết mức có thể thì đụng ngay ngã ba ở phía trước.
“Trái hay phải đây?” Phía trước là hai cái đường tối om, trông như con hai con dã thú đang chực ăn thịt con mồi.
Tôi bảo tên bảo vệ soi đèn, gã nhìn qua rồi nói: “Đi sang bên phải, bên trái là cửa tử, ở cuối con đường có một cánh cửa sắt bị khóa.”
Ánh sáng lóe lên, tôi vừa kịp nhìn cảnh tượng ở trong hai con đường trước mặt. Cơ mà, tôi không nghe theo lời gã bảo vệ, bèn cõng gã chạy vào con đường bên trái.
“Nhưng đây là ngõ cụt mà.” Gã bảo vệ lùn tuyệt vọng, nói không nên lời.
“Đối với mày có thể là ngõ cụt, nhưng tao thấy không phải.” Tôi đặt gã bảo vệ lùn xuống tường, chạy đến cái cổng sắt bị khóa.
Một sợi xích sắt dày bằng ngón tay, quấn quanh chiếc cửa. Tôi lắc mạnh chiếc khóa, nó được làm rất chắc chắn, xem ra muốn mở cửa chỉ có cách mở cái khóa kia ra.
“Xích sắt thì làm sao có thể phá được?” Gã bảo vệ lắng nghe những bước chân đang chậm rãi bước tới, chậm rãi nhìn về những bóng người kia: “Phải chăng đây chính là cái giá cho việc trộm đại thể của giảng viên sao?”
Tôi phớt lờ gã, hai tay dò dẫm dọc theo sợi xích: “Sạch sẽ, không bám bụi, hẳn là hẳn là có ai đó vừa quấn sợi xích này vào đây. Chắc chắn có người vẫn theo dõi mình đó giờ. Nó cố tình chặn con đường này lại, chính là để chúng ta không có cách nào khác, chỉ có thể trốn vào nơi nó đã chuẩn bị sẵn.”
Trong bóng đêm, có một đôi mắt dõi theo nhất cử nhất động của tôi và hai gã bảo vệ, chỉ là tôi không hiểu tại sao nó lại làm như vậy?
Có thể nói, với khả năng của nó, giết người chỉ là một việc rất đơn giản. Tại sao lại phải mất công như vậy?
“Người anh em, mày tên là gì? Tao thấy mày là người trượng nghĩa, dẫu có xuống địa phủ, tao cũng muốn làm bạn với mày.” Gã bảo vệ lùn kia đã hoàn toàn từ bỏ, nở một nụ cười mệt mỏi với tôi.
“Đừng yếu đuối như vậy! Canh chừng nơi này, chừng một phút đồng hồ thôi.” Tôi hét lên với gã rồi lấy một tờ tiền mới tinh ra, gấp nó lại. Tôi không biết liệu mình có mở được cửa không, nhưng đây là cách duy nhất để thoát khỏi sự kiểm soát của nó và thoát khỏi nguy hiểm!
Kẻ chủ mưu cũng không biết tôi thạo việc mở khóa, ảo tưởng rằng chỉ dùng một ổ khóa nhỏ cùng sợi xích này đã có thể khiến tôi chùn bước.
“Cẩn thận mấy cũng có sai sót, thời cơ lật ngược thế cờ trong đêm nay đã bắt đầu!”
Tôi chiếu đèn pin vào trong mắt khóa, thấy rõ vị trí bên trong. Đôi tay tôi chắc chắn, vững vàng như một cái máy, gấp tờ tiền nhanh nhất có thể.
“Chúng nó đang đến!” Gã bảo vệ lùn liều mạng bò lên, hô to một cái, lại cố gắng nhặt những thứ trên mặt đất để ném vào bọn xác chết có đầu lưỡi trắng kia.
Tôi vẫn bình tĩnh, quý trọng từng giây một, vội vàng vận dụng Diệu Chân tâm pháp, tập trung suy nghĩ, mắt nhìn thẳng vào bên trong ổ khóa.
Dùng ngon tay vặn góc tờ tiền, tôi nhét phần sắc nhất của tờ tiền vào ổ khóa.
Cơ hội chỉ có một lần, nếu dùng qua lần đầu, tờ giấy sẽ trở nên nhăn nheo, lúc đó không thể dùng dùng được nữa.
“Nhanh nào! Tao không chịu được lâu hơn đâu!” Những cái xác kia đã rất gần đây rồi, chỉ trong vòng năm mét thôi. Gương mặt quái dị của chúng như thể mang theo tất cả những ghen ghét của người chết với người sống vậy.
Ngón tay tôi đổ mồ hôi, tim đập loạn lên. Tôi ấn mạnh tờ tiền được gấp thành chía khóa, sau đó dùng hết sức để vặn.
“Tách!”
Một tiếng giòn vang, xích sắt rơi xuống đất, cửa mở!
“Nhanh nào!” Tôi cầm sợi xích, kéo gã bảo vệ vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa, khóa lại lần nữa.
“Rầm!”
Cửa sắt đóng lại, tôi dựa lưng vào cửa ngồi xuống, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Giờ mới để ý, lưng và tay tôi ướt đẫm mồ hôi.
Gã bảo vệ lùn cũng bị dọa cho chết khiếp. Như tìm được đường sống trong chỗ chết, gã nằm xuống, tham lam hít một hơi thật dài: “Lần này có thể chạy ra được, phải cảm ơn mày rất nhiều. Sau này tao chắc chắn sẽ không làm việc này nữa.”
“Đừng mừng vội.” Tôi hít sâu, vịn tường đứng lên: “Khi trước tao thấy trong các lớp học của tòa nhà thí nhiệm này cũng có rất nhiều những bóng đen như vậy. Nếu chúng cũng giống như những thứ ta thấy trong hầm, đêm nay, hẳn vẫn còn nhiều nguy hiểm.”
Ngẩng đầu nhìn lại, tôi cũng không biết rõ mình đang ở đâu. Đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy một căn phòng đang khép hờ cửa.