***
Nickname này từng xuất hiện bên trong room livestream của tôi. Tôi nhớ rất rõ, trong lần stream tại nhà trọ An Tâm, luôn có một người nghi ngờ tôi từ đầu đến cuối. Hơn thế nữa, người đó lại sớm báo cảnh sát, vô tình cứu tôi một mạng.
"Trên internet, có nhiều người trùng tên với nhau, chắc đây là trùng hợp mà thôi." Tôi bỗng nhớ đến cái ngày mình livestream tại trường cấp ba Tân Hỗ, cũng không thấy cái bạn Đẹp trai mới được nhiều người yêu này xuất hiện, đối chiếu với thời gian nạn nhân bị hại, lại khớp ngày với nhau.
"Chẳng lẽ đây cũng là trùng hợp?"
Tôi lấy giấy bút ra, dựa theo thông tin trong account mạng xã hội này, bắt đầu sắp xếp lại vòng quan hệ của nạn nhân. Hoàng Quan Hành đúng thật là công tử nhà giàu, trong WeChat toàn post các nội dung liên quan đến người mẫu, xe hơi, ngôi sao điện ảnh... Từng người một trong đó đều có chất giọng ngọt ngào, dáng người quyến rũ, có thể khơi gợi lên dục vọng phạm tội của mỗi cá nhân.
Đọc comment của hai bên qua lại, tôi bất chợt cảm thấy vô cùng kích thích.
"Mình phải bình tĩnh lại, đây chỉ là mỹ nữ ngoài đẹp trong xấu, chung quy chỉ là một bộ xương khô và da thịt đắp lên mà thôi. Bình tĩnh! Mình phải bình tĩnh!" Trong vòng 03 ngày, Hoàng Quan Hành liên lạc 22 người, trong đó có 21 người phụ nữ, người đàn ông duy nhất chính là cha của cậu ta - đổng sự Hoàng.
Dựa theo nội dung của các đoạn conversation, tôi thu hẹp phạm vi điều tra, cuối cùng khóa lại 04 người duy nhất.
Tưởng Thi Hàm - y tá thực tập tại Viện Chăm sóc Sức khỏe Bà mẹ - Trẻ em Giang Thành. Cô gái này cao 01 mét 66, ngực to một cách kiêu ngạo ở ngưỡng 36D, là bạn gái công khai của Hoàng Quan Hành. Trong đêm xảy ra tai nạn giao thông ấy, cô ta và Hoàng Quan Hành cùng quấn quýt đến giữa đêm khuya. Căn cứ theo tài liệu của thư ký Trương, dường như cô nàng gặp đả kích nào đó trong đêm ấy, hiện tại thần kinh bất ổn nghiêm trọng.
Miên Viên Viên - một cô gái nông thôn lên thành phố làm việc kiếm sống. Cô gái này có ngoại hình xinh đẹp, lại non nớt, chính là một trong các mục tiêu săn mồi của tên công tử họ Hoàng. Tuy nhiên, chẳng biết do nguyên nhân gì, cậu ấy vẫn chưa thành công. Một chi tiết đáng lưu ý là, cô gái tên Miêu Viên Viên này đến từ xứ Sinh Miêu, một trong những khu vực giữ nguyên tập quán xưa cũ của vùng đất Miêu Cương, nơi tộc Miêu định cư theo cách riêng của họ, không hề bị dân tộc Hán đồng hóa.
Vương Vũ Thuần - nữ ngôi sao đang nổi đình nổi đám duy nhất trong danh sách "Bạn thân" trên WeChat của Hoàng Quan Hành. Trước khi Vương Vũ Thuần nổi tiếng, cậu ta và cô gái này từng có quan hệ với nhau. Tuy nhiên, Vương Vũ Thuần bỗng phất lên nhờ vào bộ phim "Ta là Phan Kim Liên" làm cả đất nước thả tim ủng hộ. Lúc này, cô nàng dùng một cước, đá văng Hoàng Quan Hành, sa vào vòng tay của một lão cha nuôi bí ẩn.
Onitsuka Ayaka - cô gái có quốc tịch Nhật bản duy nhất trong danh sách. Cô ấy là bà chủ của quán bar Blues. Trong tài liệu mà thư ký Trương cung cấp, không hề có bất cứ thông tin nào về cô gái này.
Sau khi chỉnh lý tư liệu xong xuôi, tôi tiện tay lướt nhẹ trên điện thoại di động của Hoàng Quan Hành. Khi mở nhật ký cuộc gọi ra, tôi liền chú ý một chi tiết quan trọng.
Vào buổi tối cách đây 04 ngày, tên công tử bột này từng gọi số 110.
"Tại sao tên này báo cảnh sát?" Vào buổi tối 04 ngày trước, đó là lúc tôi livestream tại nhà trọ An Tâm, thế là tôi kiểm tra liền thời gian cuộc gọi, vẫn trùng khớp với những sự kiện diễn ra ở đó.
"Trên đời này không bao giờ có chuyện trùng hợp lạ lùng đến thế, tên Hoàng Quan Hành này đúng là Đẹp trai mới được nhiều người yêu rồi, chắc chắn là cậu ta đã xem livestream của tôi."
Tôi lục lọi tất cả các thư mục trong điện thoại, kiểm tra tất cả các tin nhắn, nhưng không hề thấy vết tích tồn tại của Âm Gian Tú Tràng. Tôi không rõ cậu ta làm thế nào để vào được phòng stream của tôi, nhưng tôi có một dự cảm mơ hồ rằng, cái chết này có liên quan đến Âm Gian Tú Tràng.
Đọc tới đọc lui để thuộc lòng hết mọi tư liệu, tôi chuẩn bị đến cục cảnh sát để điều tra bước tiếp theo, biết đâu lại có thêm manh mối.
Mở cánh cửa phòng đang khó ra, tôi bước xuống tầng trệt, bèn cảm thấy đau đầu, choáng váng với những gì đang diễn ra trước mặt.
Tiểu Phượng đang ăn mặc tươm tất, có thể đoán ra cô nàng đã chuẩn bị vất vả một hồi lâu. Cô ấy bẽn lẽn chạy đếm, ôm chầm lấy tay tôi: "Chúng ta đi shopping đi anh."
"Ban ngày ban mặt mà dính sát nhau như sam, còn ra thể thống gì?" Anh Lưu mù đang chống đòn gánh, đứng ngoài cửa, chẳng biết anh ấy đã đến từ lúc nào: "Cao Kiện, hiện tại em thiếu thốn dương khí trong người, cần phải biết tiết chế."
"Gâu gâu!!!" Bạch Khởi đang nằm nhoài nơi góc tường, sủa hai tiếng không hài lòng về hướng tôi, rõ ràng là đang ngụ ý bảo: "Đi nấu cơm nhanh lên, anh mày đói rồi!"
"Chèn đét ơi, mấy anh mấy chị! Lúc này mới 8 giờ 30 sáng, mấy người có thể cho tôi một chút thời gian cá nhân được không?" Tôi bình tĩnh rút tay ra khỏi lồng ngực của Tiểu Phương, "Anh Lưu, anh không ở quầy coi bói dưới chân cầu vượt, coi chừng tới lúc trở về mới nhận ra bị lực lượng đô thị dọn cả quầy hàng mang đi đó."
"Không có chuyện thì anh mày đến đây làm gì. Anh mày đến đây, dĩ nhiên là đưa thứ tốt cho chú em." Anh Lưu mù liền lấy một khối ngọc trắng có xỏ dây đỏ ra khỏi túi: "Hôm trước, anh đi tìm sư huynh, dù huynh ấy không có ở nhà, nhưng có để lại khối ngọc trừng tâm này."
"Ngọc trừng tâm à?"
"Trừng tâm - ý là thanh lọc tâm hồn, ổn định ý nghĩ, bão nguyên thủ nhất*, tồn thần cố khí, mới có thể luyện thành công pháp chân chính.
(Chú thích: Bão nguyên thủ nhất: một trong những kỹ thuật tu luyện của Đạo giáo thời kỳ đầu, cốt yếu lấy luyện thần thay cho luyện hình, từ đó bài trừ tạp niệm, giữ cho tâm thần thanh tĩnh.)
"Là sao anh?
Anh Lưu mù nhìn tôi bằng một ánh mắt ngụ ý chửi tôi là đồ chậm học, khó dạy bảo: "Nó có ý nghĩa là, em đeo khối ngọc này trên người, chỉ cần em không suy nghĩ lung tung là em có thể thấy được chữ viết trên cuốn sách Tổng cương tu luyện Thiên Mục kia. Em phải tu luyện chăm chỉ, vì quyển sách đó có tầm cỡ bí mật bất truyền đấy, nó có thể mang cho em lợi ích vô cùng to lớn."
"Chưa ra sức, không dám nhận lộc về. Nếu anh tặng em món quà này, vậy em với anh cùng xem nhé. Nếu có chỗ nào không hiểu, em nhờ anh chỉ dùm."
"Không được. Anh không có phúc phận như thằng nhóc nhà em." Anh Lưu mù từ chối một cách kiên quyết: "Nếu em tu luyện đạp pháp của Diệu Chân quan, sau này em phải xưng danh là tu sĩ đến từ Diệu Chân, bằng không em sẽ gặp rắc rối lớn đấy."
"Em hiểu, món này thuộc về tài sản có bản quyền, khác với di sản văn hóa cộng đồng."
Anh Lưu mù nghe tôi nói thế, chẳng biết trả lời ra sao, suy nghĩ hồi lâu bèn lầm bầm: "Thôi kệ đi, em vui vẻ là được rồi."
Chào tạm biệt anh Lưu mù ra về, tôi khó mà cầm lòng được nữa, bèn đeo mảnh ngọc bội lên người, quả nhiên cảm giác được trong đầu mát lạnh, tinh thần sảng khoái.
Tôi mở ngăn kéo, lấy quyển sách kia ra, thở mạnh một hơi, bèn lật trang đầu tiên.
"Nhất quyên nhất tích chiêu minh tín,
Ngũ nhãn lục thông phán Phật Ma,
Thị - thính ký năng thiên vạn lý,
Khởi phi vũ trụ tự phiến chu."
Tôi vô cùng hứng thú, tràn ngập mong chờ, lật ra trang thứ hai: "Đệch! Tại sao vẫn trống không, anh Lưu mù gạt mình à?"
Tôi đập mạnh lên bàn, định đứng dậy đuổi theo gã lừa đảo kia, bỗng Bạch Khởi đang nằm yên bên cạnh sủa vang một tiếng.
"Gâu!" Âm thanh xuất hiện bất ngờ khiến tôi sững người, bỗng thấy đầu mình rỗng tuếch, mọi ý nghĩ tạp nham đều bay mất khỏi trí óc. Cúi đầu nhìn xuống, tôi liền thấy từng dòng chữ hiện ra giữa tờ giấy trống không.
"Đỉnh môn phách phá vạn ma hàng,
Kham thượng kim giai triêu ngọc hoàng.
Khả dữ thiên tiên vi bạn đương,
Năng tương địa trục tác môn phương."
"Chu thân bách bệnh như yên thệ,
Biến thể tam nguyên tự nhật hoàng.
Nhất đắc quả nhiên năng vĩnh đắc,
Hình thần lưỡng diệu thọ nhi khang."
"Trung mạch thông thì bách mạch thông,
Quán cân thấu tủy tẫn chân như.
Khởi cận tảo tẫn khu khu bệnh,
Định khả trảm cùng lũ lũ ti."
"Nhân thế đô thành cực nhạc viên,
Vũ trụ tiện thị tiểu phòng nhi.
Thượng cùng cửu hữu hạ cùng địa,
Chân khí nhân uân bách thể thư."
"A đù, nhìn trâu bò dữ à nghen, nhưng mà mình chẳng hiểu gì cả, dù một câu cũng không hiểu."
Do lòng tôi xóa bỏ mọi tạp niệm, nên động tác lật sách dường như cũng là tự nhiên mà động tay giở sang trang.
"Cổng trời Thiên Mục có tổng cộng 05 cảnh giới: Truy nhãn, Phán nhãn, Dự nhãn, Thấu thị, Dao thị."
"Đến thời cơ chín muồi, vượt cấp mà lên, tự nhiên mà thành."
"Vị trí của Thiên Mục nằm ở mi tâm, ngay giữa đường nối tiếp của chân mày hai bên. Ngay thời điểm ánh sáng mặt trời lúc bình minh dâng lên, hoặc hoàng hôn phủ xuống - ngồi xếp bằng, mặt hướng về ánh mặt trời - thả lỏng toàn thân - lưỡi liếm vòm họng - mở khẽ bờ môi - dùng mắt nhìn chằm chằm vào một tiêu điểm duy nhất."
"Khi hít vào, phải suy ngẫm đến ánh sáng đỏ rực của mặt trời và nhiệt lượng của Thiên Mục tiến vào trong não bộ; khi thở ra, cũng phải liên tưởng đến việc bảo lưu phần nhiệt lượng và ánh sáng rực rỡ ấy trong đầu, đồng thời dẫn làn khí thải ấy từ từ bay ra khỏi Thiên Mục. Ngoài ra, sẽ có một làn khí khác xuất hiện, luồn lách bên trong kinh mạch, đi thẳng đến đáy chậu rồi lắng đọng tại đó, mãi đến khi Thiên Mục tỏa nhiệt thì ngừng."
"Mỗi ngày, cứ đến giờ Tý, phải tập luyện một lần như thế trước ánh đèn màu đỏ. Trong thời gian thường nhật, nếu không có ánh mặt trời, có thể dùng ánh đèn điện thay thế để tu luyện."
"Đến khi nào có thể thấy rõ từng nhánh lông vũ của chim chóc bay liệng ở khoảng cách 100 mét trên không trung, Phán Nhãn đã hình thành."
"Chú ý lúc luyện công: một trống rỗng - hai thả lỏng, nghĩa là thả lỏng toàn thân, bài trừ hoàn toàn những ý nghĩ pha tạp trong não. Hễ giữa trán có cảm giác đau nhức, bành trướng, mi tâm nứt ra, hoặc lệ rơi ở mắt đều là những phản ứng bình thường, không cần phải lo lắng. Ý niêm phải luôn gắn kết với Thiên Mục mọi lúc, mọi nơi."
Xem xong cách thức tu luyện Phán Nhãn, tôi định lật tiếp trang sau, bỗng mí mặt giật một cái, hàng loạn ý nghĩ hỗn tạp liền tràn vào trong não.
Tôi nhìn lại quyển Tổng cương tu tập Thiên Mục lần nữa, bèn thấy trang sách hoàn toàn trống không.
"Đúng là kỳ diệu!" Tôi đã thuộc nằm lòng phương pháp tu luyện cảnh giới thứ nhất, "Không lâu sau, mình không cần dùng đến camera của Âm Gian Tú Tràng cũng có thể tự bản thân liếc mắt diệt Phật - Ma nha, khà khà khà!"
"Anh đang cười ngây ngô gì đó?" Tiểu Phượng đưa bàn tay trắng nõn nà của cô ấy lên, vuốt nhẹ cái trán của tôi: "Hay bị bệnh động kinh rồi?"
"Ha ha, Tiểu Phượng em ơi, sau này em đừng hòng ẩn giấu bất cứ bí mật nào trước mặt anh nữa." Do tâm trạng vui vẻ, tôi bèn chọc ghẹo cô nàng này: "Cho dù em có mặc quần áo kín đáo cỡ nào, cũng không chạy thoát khỏi pháp nhãn của anh đâu."
"Anh... anh đang nói bậy bạ gì đó?" Cô ấy đỏ mặt, kéo vạt áo ngay cổ kín hơn.
"Chiều anh sẽ đi dạo phố với em, hiện giờ anh phải đến cục cảnh sát một chuyến." Không chờ Tiểu Phượng trả lời, tôi bèn vọt ra ngoài.
Đi bộ đến phân cục, tôi trông thấy mấy anh cảnh sát trang bị súng ống tận răng đứng canh cửa, xung quanh còn có cảnh sát giao thông, bèn điều chỉnh nét mặt mình lại cho ra vẻ nghiêm túc.
"Sếp ơi, tại sao có nhiều người tụ hợp xung quanh cửa vào cục cảnh sát vậy?"
"Cậu đừng đứng đây xem kịch, bên trong có người chết rồi."