Biên: Niệm Di
Bàn tay lộ ra trong túi vải kia có màu như một loại thịt bò. Trên thi thể không có ban thi, nhưng cũng không còn tính đàn hồi của da người khi còn sống.
“Bọn họ trộm thi thể sao? Người bảo vệ lại là người đi ăn trộm?”
Tôi chăm chú nhìn vào bàn tay trong bao tải ấy, nhớ lại những gì Trương Giai Kỳ đã nói với tôi lúc trước. Cô ấy nhầm tôi với những kẻ đi trộm thi thể.
Động tác của hai tên bảo vệ này rất nhanh nhẹn, mang thi thể kia chạy về phía trung tâm của tòa nhà phía Tây.
“Bọn họ muốn đem thi thể đến nơi đâu?” Khu nhà phía Tây vốn đã đóng cửa, tường rào lại rất cao. Nếu muốn cõng thi thể trèo qua tường xem chừng là chuyện không thể. Tôi đi theo quan sát họ, không chừng lại phát hiện ra điều gì đó.
Đây hẳn không phải lần đầu tiên hai người bảo vệ này ăn trộm thi thể. Động tác của bọn họ rất thuần thục, nếu nói là họ đã chuẩn bị từ trước, ắt cũng không sai.
Làm bảo vệ tại đây, bọn họ hẳn đã biết rất rõ các thiết bị theo dõi của các tòa nhà cũng như học viện. Không phải dễ dàng để đi ra ngoài mà không bị ghi hình lại nên bọn họ không đi theo đường chính, mà đem thi thể đến một đường hầm ở giữa khu nhà. Chắc chắn bọn họ muốn đưa thi thể ra ngoài bằng đường hầm vận chuyển xác rồi.
“Thật là nuôi ong tay áo. Vì tiền, hai người này thậm chí chẳng màng gì đến nhiệm vụ của mình nữa.”
Hai kẻ này đang đứng cạnh cửa hầm, trước là ném thi thể vào trong hầm, sau lại chuẩn bị nhảy vào trong đó, trước tiên là ném thi thể xuống dưới, sau đó chuẩn bị nhảy vào hầm. Thấy thế, tôi liền nhảy ra từ trong bụi cây.
“Đứng lại!” Tôi cầm điện thoại di động hướng về phía hai người họ. Tuy bọn họ là bảo vệ nơi đây, nhưng rõ ràng tôi mới là người đang chiếm thế thượng phong.
Hai nhân viên bảo vệ này, một cao một thấp, bị tôi phát hiện như vậy bèn sợ tới mức không dám di chuyển, chỉ biết đứng một chỗ.
“Mày từ đâu ra?” Mất đến vài giây, gã bảo vệ kia mới lấy lại được bình tĩnh, tỏ vẻ hung dữ, đanh mặt lại.
“Từ lâu tao đã được nghe khu nhà phía Tây của ngôi trường này có ma quỷ, nhưng hôm nay mới được tận mắt thấy. Chỉ tiếc rằng không phải phải là quỷ thần gì, mà lại chỉ có người giả thần giả quỷ.” Tôi giữ giọng điệu bình tĩnh, tay quơ quơ chiếc điện thoại di động: “Tao chính là một streamer quay live linh dị, cái túi màu đen chúng mày cầm lúc nãy chính là đồ của tao.”
“Streamer quay live linh dị à?”
Gã bảo vệ có vóc dáng thấp bé nắm lấy tay áo của tên bảo vệ còn lại, thì thầm: “Anh Tống, trong chiếc túi ấy quả thật có một chiếc camera, xem chừng gã này không nói dối.”
“Phải làm như thế nào bây giờ? Nếu hắn nói ra bí mật này, chúng ta ắt sẽ bị mất việc.”
“Hắn cũng chỉ vô tình gặp chúng ta, nơi này lại hoang tàn vắng vẻ. Chúng ta lại bảo vệ của trường, chẳng phải ta có thể nói mọi thứ mình muốn hay sao, hắn dẫu có không muốn tin cũng phải tin.”
“Đồ khỉ, vẫn là mày thông minh.”
Hai gã bảo vệ nói nhỏ với nhau, không biết rằng cả năm giác quan của tôi đã được cường hóa, vượt xa giới hạn của người thường. Tôi nghe rõ cuộc nói chuyện của họ, không sót một chữ.
Gã bảo vệ lùn kia ho hai cái rồi đi tới, nghiêm giọng nói: “Chúng tao là bảo vệ trường học. Nhà trường bảo bọn tao chuẩn bị một ít công cụ để ngày mai học sinh sử dụng, đường hầm này chính đường hầm chuyên dụng.”
Gã tiếp tục nói linh tinh, nhưng tôi không muốn nghe tiếp. Nói thẳng ra, tôi không quan tâm chuyện gã có trộm thi thể hay không. Nhiệm vụ hàng đầu trong các livestream của Âm Gian Tú Tràng là sống sót!
“Bọn mày đừng nói vớ vẩn, vừa rồi chúng mày đã ném thứ gì đó xuống. Tao và mọi người đang xem livestream đều biết rõ, muốn chối cũng vô ích, nếu bọn mày muốn giết tao, nên nhớ livestream này đã được phát đi.” Tôi giơ điện thoại lên. Hai gã mới giật mình lấy tay che mặt, quả thật trông bọn họ lúc này chẳng khác gì những chú lạc đà chỉ biết vùi đầu vào trong cát khi gặp nguy hiểm.
“Cuối cùng là mày muốn gì?!” Hai kẻ này tái mặt, hoảng sợ vô cùng.
“Bình tĩnh nào, nếu hiện tại chúng mày muốn giết tao thì cũng không giải quyết được vấn đề gì, chi bằng hãy hợp tác với nhau.” Tôi giơ chiếc điện thoại của Âm Gian Tú Tràng ra: “Tao có thể giải thích với mọi người đang xem trực tiếp rằng đây chỉ là diễn xuất. Đương nhiên, chúng mày cũng phải trả thù lao cho tao.”
“Mày muốn bao nhiêu tiền?”
Tôi vẫy vẫy tay: “Tiền chỉ là yêu cầu thứ yếu, chủ yếu là tao muốn chúng mày trả lời thành thật với tao. Nếu chúng mày thành thật, tao sẽ rời đi và không làm gì cả. Chúng ta xem như nước giếng không phạm nước sông, chưa từng gặp gỡ.”
Hai gã bảo vệ lẩm nhẩm suy tính một hồi. Chúng chỉ là lũ trộm thi thể bán lấy tiền, nếu mọi chuyện lộ ra ngoài, cũng chỉ bị phạt vì tội trộm cắp, không đáng để liều mạng ở đây.
Bọn họ thương lượng với nhau một hồi. Sau đó, gã bảo vệ có dáng người lùn lùn đi đến trước mặt tôi: “Mày hỏi đi, chỉ cần mày chịu giữ bí mật, sau khi mang cái xác này đi, bọn tao sẽ đưa mày 500 đồng.”
“Không cần, lấy tiền từ người chết không dễ dàng gi, tao cũng không dám lấy.” Tôi giữ lời hứa với chúng, cất chiếc điện thoại của Âm Gian Tú Tràng đi: “Thứ nhất, 5 năm trước ở đây đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đóng cửa khu đào tạo phía Tây.”
Cả bọn chúng và Trương Giai Kỳ đều trả lời câu hỏi này giống nhau, hẳn là cả hai đều không nói dối.
“Thứ hai, có phải ở trong ngôi trường có một giáo sư chuyên ngành giải phẫu học tên Lưu Huyên đã mất tích gần đây?”
“Nghe nói, chuyện này khá lùm xùm khi trước. Cô Lưu lại chẳng có người thân, sau lại không điều tra thêm được manh mối nào nên chẳng ai nhắc đến vụ này nữa. Ngoại trừ học sinh của cô ấy, rất ít người quan tâm đến chuyện đó.”
Trông có vẻ gã không hề nói dối, tôi bèn hỏi tiếp câu hỏi thứ ba: “Tao có thấy một người học sinh ở khu nhà phía Tây, hình như là Trương Giai Kỳ…”
Tôi nói còn chưa dứt lời, sắc mặt của hai gã bảo vệ liền trở nên khó coi, như thể chúng vừa nuốt phải mật heo, gương mặt kì lạ vô cùng.
“Có chuyện gì sao?”
“Người anh em, tao mong mày hãy tránh xa cô học sinh này ra một chút.” Gã bảo vệ lùn chỉ vào đầu mình: “Cô ta có vấn đề ở chỗ này.”
“Đầu óc có vấn đề?” Tôi nhớ lại từng cử chỉ của Trương Giai Kỳ, nhưng cũng không thấy có gì kì lạ ở cô ta: “Chẳng lẽ là do xung quanh mình có quá nhiều người không bình thường, nên mình đã quen rồi à?”
Thấy tôi không tin tưởng lắm, gã bảo vệ còn lại cũng đi tới: “Nó nói đúng đấy, nữ sinh kia thật sự rất kì lạ.”
“Chúng mày nói rõ hơn xem nào?” Tôi hơi nghi ngờ vì dường như cả hai gã này đều có phần kiêng kị khi nhắc về cô ta. Rốt cuộc, trước kia Trương Giai Kỳ đã làm cái gì?
“Mọi chuyện bắt đầu từ khi Trương Giai Kì bắt đầu nhập học.
Sau khi tốt nghiệp và và thi đậu và trường, khóa học mà cô ấy đăng kí đầu tiên là Giải phẫu. Khi giáo sư mở nắp bồn nước chứa tiêu bản ra, chẳng biết Trương Giai Kỳ đã thấy điều gì, mà vừa nhìn thấy đã hôn mê bất tỉnh.
Đám học sinh cười vang, giảng viên cũng không nói gì cả. Chuyện sinh viên nữ sợ chết khiếp như thế chỉ là là chuyện thường ở huyện.
Nhưng một tháng sau đã xảy ra chuyện. Không biết Trương Giai Kỳ đã trúng bùa phép gì mà không những không sợ thi thể nữa, lại còn tiến bộ rất nhanh trong môn giải phẫu học.”
Mọi người đều thấy lạ, cũng có những người tài lanh hỏi cô ta có bí quyết nào không, nhưng cô gái nhút nhát kia không nói gì cả.
Sau hai tháng, mọi việc ngày càng nghiêm trọng hơn. Một người bạn cùng phòng kí túc với Trương Giai Kỳ cảm thấy trong phòng có gì đó rất lạ. Kiểm tra kĩ hơn mới thấy, trong phòng ngủ lúc nào cũng thoang thoảng mùi formalin.
Các cô gái đã kiểm tra khắp phòng, nhưng tìm mãi cũng không tìm được nguồn gốc của mùi hương ấy.
Cho đến một buổi sáng, Trương Giai Kỳ quên đặt báo thức, thiếu chút nữa là dậy trễ, vội vã xuống giường mà quên không đánh răng, rửa mặt, vội vã chạy đi học.
Tiết học nặng nề hôm đó kéo dài đến giữa trưa mới kết thúc. Trương Giai Kỳ cùng người bạn thân nhất của mình đến căn-tin ăn trưa.
Hai người ngồi đối diện nhau. Trong lúc đang nói chuyện, cô bạn thân kia bỗng nhiên giật mình khi ngửi thấy mùi formalin nồng nặc xung quanh bàn.
Cô ấy cố nén cảm giác nôn mửa, bình tĩnh lại, cuối cùng mới phát hiện một chuyện đáng sợ. Mùi hương ấy chính là bốc ra từ miệng của Trương Giai Kỳ!
Ăn qua loa bát cơm, cô ấy thấp thỏm trong lòng, cũng không dám nói chuyện này với ai cả.
Đêm hôm đó, cô gái đó lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, nằm trò chuyện với bạn trai tới 3 - 4 giờ sáng. Ngoài trời bây giờ chỉ có một màu đen mịt mùng.
Đột nhiên, cô ấy nghe được tiếng mặc quần áo ở giường dưới. Cúi đầu nhìn xuống thì thấy Trương Giai Kỳ đang nhìn dáo dát, mặc quần áo chỉnh tế, ngồi thẳng người ngay mép giường.
Cô ấy kêu thầm tên Trương Giai Kỳ, nhưng Trương Giai Kỳ chẳng hề để ý tới, lại mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Cho rằng Trương Giai Kỳ chỉ là mộng du, cô gái kia cảm thấy không yên tâm nên vội vã bám theo.
Cô ta đi theo Trương Giai Kỳ đến tòa nhà thực hành giải phẫu tại khu đào tạo cánh Tây đã bị niêm phong. Trương Giai Kỳ nhanh nhẹn trèo lên tầng hai bằng lối cửa sổ.
Cô ấy vội vàng gọi cho bạn trai, sau đó cũng tự mình trèo lên.
Họ dò dẫm đi trong đêm tối. Cuối cùng, Trương Giai Kỳ bước vào khu nhà xác mà nhà trường đã cấm học sinh đi vào.
Theo như lời kể của sinh viên nữ ấy, cô ấy cảm thấy có ai đó theo dõi mình ở phía sau nên không dám vào cái kho xác ấy, chỉ dám ở ngoài lắng nghe... lắng nghe âm thanh cắn nuốt rùng rợn trong cái kho chứa xác ấy.”