"Anh Kiện, sau này anh em ta có thể xông pha khắp Giang Thành rồi!" Nhị Cẩu còn kích động hơn cả suy đoán của tôi, gã vẫn chưa thoát khỏi dư âm của cú đấm vô cùng mạnh mẽ kia.
"Nước ở Giang Thành quá sâu, cho dù nắm giữ 8 loại nội kình trong Băng Quyền cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, thứ mà chúng ta phải đối phó có thể không phải người bình thường." Tôi tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nắm đấm cứng thế nào đi nữa cũng không đỡ nổi viên đạn. Hơn nữa trên thế giới này, có nhiều thứ còn quỷ dị, đáng sợ so với viên đạn, luyện quyền chỉ để có thêm một kỹ năng, để đối phó với một số tình huống đặc biệt.
Nhị Cẩu dần bình tĩnh lại sau khi nghe tôi nói, nhưng ánh mắt vẫn rực sáng, như thể gã không thể chờ đợi để chiến đấu với nhiều người hơn.
"Anh Kiện, em có thể truyền bộ quyền pháp này cho đàn em của em luyện hay không? Anh yên tâm, về mặt nhìn người, Trần Nhị Cẩu em chưa từng nhìn sai, tuyệt đối đều là những người anh em đáng tin cậy."
Tôi suy nghĩ lúc rồi gật đầu: “Anh lấy ra bộ quyền này, chính là để giúp chú mở rộng thế lực của mình, cứ cho các đàn em của chú luyện tập, nhưng nhất định phải nhớ kỹ, giữ khiêm tốn, không được tự kiêu."
"Nhất định nhất định." Trần Nhị Cẩu kích động kêu lên: “Có bộ quyền pháp này, khu Đông Thành chính là vật trong túi của em!"
"Mỗi ngày chỉ biết đánh đánh giết giết đoạt địa bàn, cho dù em chiếm toàn bộ chợ đen ở Giang Thành, không có quan hệ với bên trên, không chừng ngày nào đó cũng sẽ bị bắt bớ." Nhị Cẩu dù sao vẫn còn trẻ tuổi nóng tính, suy nghĩ vẫn còn đơn giản: “Giờ thế lực của chú còn yếu, bên trên lười tính toán với chú, song một khi chú động miếng bánh ga-tô của người khác, bọn họ có cả trăm cách chơi chết chú, chỉ dựa vào sức mạnh thì vô dụng."
Tôi thở dài tiếp tục nói: “Chớ bị sức mạnh làm mê muội đầu óc, mục tiêu của chúng ta không phải tranh đoạt địa bàn, mà là nhà họ Giang. Chú còn nhớ rõ tình cảnh đêm đó anh bị truy nã, cảnh sát vũ trang xuất động, toàn thành hơn ngàn người lùng bắt, đuổi anh như chó nhà có tang, anh chưa từng quên mối thù này."
"Không sai!" Nhắc tới nhà họ Giang, Nhị Cẩu cũng hận đến ngứa cả răng: “Đợi đàn em của em cũng học được Băng Quyền, nhất định phải cho Giang Đắc Thao đẹp mặt!"
"Không đơn giản như vậy." Nhà họ Giang có thể trở thành là tập đoàn tài chính lớn nhất Giang Thành, ngăn chặn đầu rồng của Giang Thành, cũng không phải dựa vào vũ lực và mánh khoé khôn vặt, bọn họ kinh doanh Giang Thành nhiều năm, có rất nhiều mối quan hệ phức tạp.
Xa không nói, cứ nói đến những chứng cớ mà tôi đã giao nộp tại phiên toà cách đây mấy ngày trước, mỗi một chứng cứ đều đủ để dao động căn cơ của nhà họ Giang. Nhưng qua thời gian lâu như vậy, không chỉ không nghe được tin tức nhà họ Giang bị điều tra, ngay cả tư liệu video trong buổi thẩm vấn, và tin tức nội bộ đều bị phong tỏa, hình như đã bị kẻ nào đó mạnh mẽ ép xuống.
"Chệnh lệch giữa chúng ta và nhà họ Giang quá lớn, muốn lật đổ bọn chúng chỉ có thể mượn lực." Nhà họ Giang ở Giang Thành một tay che trời, nhưng Giang Thành cũng không phải ai cũng sợ hãi nhà họ Giang, muốn lật đổ nhà họ Giang, ngày ngày trông ngóng tập đoàn Giang Cẩm phá sản cũng không ít, tiêu biểu nhất chính là – Tập đoàn dược Càn Đỉnh.
Ai cũng biết về cơn sốt bất động sản những năm trước, Tập đoàn dược Càn Đỉnh tài chính hùng hậu cũng mua đất xây nhà quy mô lớn, trận chiến giữa 2 tập đoàn lớn từ khi đó cũng đã bắt đầu.
"Quan hệ giữa mình với nhà họ Hoàng không tệ, mình có thể ử dụng những đơn thuốc được đổi từ Âm Gian Tú Tràng để đạt được thỏa thuận với họ. Để họ đối phó với Tập đoàn Bất động sản Giang Cẩm, còn về Tam Âm Tông thần bí khó lường phía sau nhà họ Giang kia, thì chỉ có thể từ từ nghĩ biện pháp giải quyết."
Muốn một mình đối kháng cả tà tông, khó như lên trời, chuyện này cần sớm làm chuẩn bị, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi dặn dò Nhị Cẩu vài chuyện nữa, tôi mua cả đống đồ ăn sáng một mình trở về cửa hàng bán đồ người lớn.
Cái cây gãy đổ nằm ở cửa, tôi vờ như không nhìn thấy, thản nhiên bước vào cửa tiệm, nhưng không đợi tôi bỏ bánh bao, bánh quẩy trong tay xuống, vừa đưa mắt nhìn vào trong cửa hàng, bỗng nhiên cảm giác có chút chột dạ.
Trong cửa hàng có một cặp vợ chồng trung niên với vẻ mặt khó chịu, nam tóc đen, nhưng khóe mắt đã có nếp nhăn, ông ta nhìn Vương Ngữ ngô nghê ngồi dưới đất không biết đang nghĩ cái gì.
Nữ hơn 40 tuổi, tóc nhuộm, vẫn còn khá hấp dẫn, chỉ tiếc mặt buồn rười rượi, con mắt nhìn chằm chằm đống đồ chơi người lớn trên tường, tay nắm thật chặt, dường như muốn đánh.
"Sao cô chú lại tới chỗ cháu?" Tôi nhỏ giọng hỏi, đôi vợ chồng trung niên này chính là ba mẹ của Hạ Tình Chi, rất lâu trước đây từng gặp tôi một lần.
Phát hiện chính chủ trở về, ba mẹ của Hạ Tình Chi một trái một phải vây quanh tôi, trong mắt toé lả, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
"Cô chú, có chuyện gì từ từ nói, thế này là sao? Gần đây cháu cũng không có đi gặp Tình Chi..."
"Tình Chi là để cậu gọi?" Mẹ của Hạ Tình Chi cứ như mèo bị đạp đuôi, giọng nói đột nhiên tăng cao: “Hôm đó ở bót cảnh sát, tôi nghe nói cậu cứu Tình Chi, còn cảm thấy có lỗi với cậu, ai biết cậu lại hợp tác với Tình Chi để lừa tôi. Hôm nay cậu phải nói cho rõ ràng, rốt cuộc cậu đã làm gì con gái tôi!"
"Em ấy chỉ là một học sinh cao trung, cháu lớn hơn em ấy rất nhiều, cho dù cháu muốn làm gì em ấy thì..."
"Cậu còn muốn làm gì với con gái của tôi?! Năm nay con bé mới có 18 tuổi!" Mẹ của Tình Chi lại đề cao một cái âm điệu, sợ đến ta mau ngậm miệng.
Ba của Tình Chi ở bên cạnh cũng không nhìn nổi, nhìn tôi từ trên xuống dưới nhiều lần, sau đó mới dùng giọng điệu của người từng trải nói với tôi: “Chú không phản đối chuyện của hai đứa, nhưng giờ Tình Chi còn đang đi học, con bé còn là học sinh. Nếu như hai đứa thật sự muốn ở bên nhau, chú hy vọng hai đứa có thể cho nhau một thời gian."
Bọn họ càng nói tôi càng mơ hồ, lại không dám phản bác ngay, nhưng tôi cảm thấy cô bé Hạ Tình Chi này thật đáng thương: “Cô chú chắc đã hiểu lầm gì rồi? Cháu với Hạ Tình Chi chỉ là bạn bình thường, cháu càng không thể nào làm chuyện bậy bạ với em ấy."
"Cậu còn dám nói!" Mẹ của Hạ Tình Chi lấy ra từ trong túi xách một quyển nhật ký lén đưa cho tôi: “Cậu tự xem đi! Tôi cũng không biết cậu đã dùng lời nói ngon ngọt gì mê hoặc con gái của tôi, nhưng tôi nói rõ ràng cho cậu biết, hai người tuyệt đối không có khả năng! Vĩnh viễn cũng không thể!"
Mở ra nhật ký, những trang trước bị xé rất nhiều, những trang còn sót lại cũng cũng không ghi ngày tháng, nếu nói là nhật ký, không bằng nói là tuỳ bút ghi lại tâm trạng.
"Mọi người đều cho rằng tôi đang nói láo, giờ tôi nên làm gì?"
"Ấn tượng về anh hai càng ngày càng mờ nhạt, liệu có một ngày ngay cả tôi cũng quên mất anh hai hay không?"
"Lẽ nào tôi điên thật rồi? Anh hai chẳng qua là thứ do tôi tưởng tượng ra?"
"Rốt cục có người chịu tin tôi rồi! Anh ấy tên là Cao Kiện! Là một thám tử tư tài giỏi nhưng thích giấu nghề!"
"Cao Kiện có vẻ rất mệt mỏi, tình huống của anh ấy hình như có hơi không ổn."
"Nếu như một ngày ngay cả Cao Kiện cũng mất tích, trên thế giới này còn ai chịu tin tôi?"
...
"Tôi từ đằng xa nhìn Cao Kiện bước vào cửa hàng, trên người của anh ấy toàn là vết thương, cả đời tôi chưa từng nhìn thấy nhiều máu như vậy, nên không dám đi làm phiền anh ấy."
...
"Cao Kiện sao lại biến thành tội phạm bị truy nã cấp A? Không thể nào! Anh ấy nhất định bị oan!"
"Đã lâu như vậy vẫn không có tin tức, mình điên thật rồi sao..."
...
Tôi im lặng đứng trong cửa hàng lật quyển nhật ký từ đầu tới cuối, cô bé đi từ ôm ấp hy vọng đến từng bước tuyệt vọng, những biến hóa trong cảm xúc đều được biểu đạt qua quyển nhật ký này.
"Cậu còn gì để nói nữa không!" Theo cách nhìn của ba mẹ Hạ Tình Chi, học tập và đạo đức của con gái mình đều ưu tú, ngoan ngoãn hiểu chuyện, khuyết điểm duy nhất chính là luôn nghi ngờ mình có một người anh, còn tôi chính là lợi dụng điểm này, lừa dối, tiếp cận cô bé, với ý đồ xấu xa.
Tôi trả lại quyển nhật ký cho ba của Tình Chi, bản thân trong khoảng thời gian này luôn ở trong bờ vực sinh tử, quả thực đã lãng quên cảm thụ của cô bé kia. Nhìn thấy câu chữ tuyệt vọng của cô bé, tôi đột nhiên cảm thấy cần phải nói chuyện rõ ràng với cô bé.
"Thưa cô chú, cháu muốn gặp Hạ Tình Chi, có mấy lời tôi cần đích thân gặp mặt nói rõ với cô bé."
Ba mẹ của Hạ Tình Chi thấy sắc mặt của tôi đột nhiên trở nên nghiêm túc, bèn nhỏ giọng bàn bạc, sau đó gật đầu đồng ý.
Tôi đặt bữa sáng bàn, đi theo bọn họ tới tiểu khu.
"Tình Chi ở trong phòng của mình, sau khi con bé biết cô chú nhìn lén nhật ký của mình, vẫn không nói chuyện với cô chú, cơm cũng không thích ăn." Là ba mẹ thì sẽ luôn lo lắng cho con gái của mình, nếu như không phải do hết cách, bọn họ cũng sẽ không làm phiền một người ngoài.
Tôi gật đầu đi tới cửa phòng của Hạ Tình Chi, gõ nhẹ cửa phòng: “Tình Chi, anh là Cao Kiện, có thể mở cửa ra không? Có một việc anh muốn nói cho em, có thể anh của em vẫn chưa chết."
Cửa phòng đóng chặt bỗng mở ra một khe hở, những ngón tay mảnh mai, lạnh lẽo nắm lấy cổ tay của tôi, kéo tôi vào trong phòng.
=====