“Được rồi, mọi người có thể bắt đầu bỏ phiếu cho tôi.”
Gã số 6 trở về chỗ ngồi, hy vọng kỹ xảo phạm tội cao siêu của bản thân sẽ đánh động mọi người. Thế nhưng trên thực tế, những người sống sót ngồi quanh bàn tròn chỉ cảm thấy chán ghét gã hơn.
Một phút đồng hồ trôi qua, không có ai bầu cho tên số 6.
“Các người nhất định không bầu phiếu nào cho tôi sao?” Lưỡi dao mỏng dính như cánh bướm không ngừng bay lượn giữa các đầu ngón tay của tên số 6. Vẻ mặt gã u ám, trông không khác gì con sói chuẩn bị săn mồi.
Gã phải lấy được một phiếu bầu mới có thể tiến vào top 5. Không có phiếu chắc chắn sẽ bị trừng phạt và không thể qua khỏi đêm nay.
“Sám hối kiểu gì mà chẳng thấy thành ý đâu. Toàn là tự khoe mẽ thôi.” Tôi nhìn số 6 Trương Bắc. Bất kì kẻ nào ở nơi này cũng là người điên. Tuy bọn họ có ngồi trên ghế điện, thú nhận bản thân là hung thủ và khai ra toàn bộ tội lỗi nhưng chẳng có ai tỏ vẻ ăn năn hối cải cả. Điều này hoàn toàn không khớp với mục đích của kẻ chủ mưu kia.
“Để một tên sát nhân bỏ phiếu nhằm tha thứ cho một tên sát nhân khác vốn đã sai ngay từ đầu rồi. Chúng ta đều là người cực kì ích kỷ, không từ thủ đoạn để bảo vệ mạng sống của bản thân.” Người lên tiếng là số 7. Gã ngồi gần số 6 nhất nhưng không hề sợ hãi, cứ như thể kẻ này không nghe ra sự uy hiếp từ những lời của tên số 6 vừa nói vậy.
“Số 7, anh cứ bỏ phiếu cho tôi, lát nữa tôi sẽ bỏ phiếu cho anh!” Số 6 Trương Bắc dùng ngón tay miết lên con dao, nở nụ cười lành lạnh với số 7.
Số 7 lắc đầu cự tuyệt: “Từ toàn bộ quá trình phạm tội của anh cho thấy, anh không phải là kẻ có thể hợp tác tốt nhất. Theo như tôi nghĩ, anh vốn không phải là con người. Anh chỉ là một thứ sinh vật đáng thương chỉ biết dùng mọi cách để thỏa mãn dục vọng, lấy nghi thức giết chóc và bản năng sinh tồn kết hợp lại, sau đó giết người nhằm đổi lấy sự kích thích trong tâm trí. Anh là kẻ bị dục vọng nô dịch, một con rối bị điều khiển đến buồn cười. Những việc làm của anh chỉ là thứ tội ác hạ đẳng mà thôi.”
Số 7 lắc lư đầu, hai tay giấu trong áo khoác trắng: “Vừa rồi tôi một mực tìm kiếm lỗ hổng của trò chơi này và đã phát hiện được khá nhiều điều, bao gồm vị trí chung chung và các loại quy tắc. Điểm tinh vi nhất của trò chơi này nằm ở chỗ nó không có quy tắc, mà lại dựa trên thân phận của người tham dự. Toàn bộ những người có mặt tại đây đều là trọng phạm mang án giết người, thân phận tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài được. Thế mà chúng ta phải chia sẻ quá trình giết người với người khác! Nếu chúng ta còn sống để rời khỏi đây, vậy phải xử lý những người còn lại đã biết được lý lịch của bản thân như thế nào?”
Khóe miệng của gã nhếch lên, tạo thành một đường cong: “Chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu để đảm bảo an toàn. Đây cũng đồng thời là chỗ khó phá giải trong trò chơi. Sát thủ không phải đang ẩn nấp trong số chúng ta, mà là mỗi người chúng ta đều trong vai sát thủ. Nói trắng ra, đêm nay chỉ có một người có thể thắng, đó là người sống sót cuối cùng.”
Có rất nhiều người đã tính đến lời số 7 vừa nói, chỉ là không ai dám nói ra cả.
“Vừa rồi, ngoại trừ tên mập số 5 bị lừa mất một phiếu, những người đang ngồi đây e là sẽ không có phiếu nào cho đến khi trò chơi kết thúc.” Số 7 liếc mắt nhìn vào ngực Vương Vũ Thuần rồi nói: “Đối với những người thu được phiếu bầu rồi thì chưa chắc gì đã đáng hâm mộ đâu. Dựa theo suy đoán của tôi, những kẻ được bỏ phiếu sẽ gây mất cân bằng trong trò chơi, sẽ nhanh chóng toi đời thôi.”
Vương Vũ Thuần bị số 7 nhìn đến nổi da gà. Ả dùng hai tay đè xuống phần ngực rắn chắc của số 9 rồi ôm quanh cổ: “Tổng cộng có 5 danh ngạch, tôi chỉ cần một chỗ trong đó thôi. Chúng ta có thể hợp tác mà.”
“Hợp tác à? Phải trong tình huống có thực lực tương đương mới gọi là hợp tác. Cô là người thông minh, biết cách lợi dụng những người xung quanh. Tuy nhiên, cô đã quên mất một điều rằng, những kẻ đang ngồi tại đây vốn không đáng được gọi là người!”
Số 7 nhìn Vương Vũ Thuần run rẩy toàn thân, cố tỏ vẻ đáng thương rồi tiếp tục nói: “Nếu không đạt được thứ tốt đẹp thì cứ phá bỏ nó đi. Đó là tâm lý phạm tội cơ bản nhất của kẻ giết người liên hoàn. Nếu cô chịu theo tên mập ngu ngốc kia ngay từ đầu thì vẫn còn khả năng sống sót. Tên mập tương đối ngốc, hơn nữa động cơ giết người của hắn rất khác chúng ta. Cô lại nổi lòng tham, đổi sang người khác hòng chiếm tổng cộng 2 phiếu. Việc này đụng chạm tới lợi ích của rất nhiều người nên cô sẽ không qua khỏi đêm nay đâu.”
Nghe số 7 tự tin khẳng định, tôi không kìm được phải gật nhẹ đầu. Gã phân tích rất đúng.
Tiếng cảnh báo lại vang lên lần nữa. Số 7 đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút rồi bình tĩnh bước lên đội nón sắt.
“Mọi người thấy đấy, tôi là bác sĩ, là bác sĩ chuyên môn phụ trách cố vấn tâm lý cho tội phạm.” Gã lấy giấy phép hành nghề từ trong túi ra rồi ném lên bàn tròn, không hề có ý định che giấu.
Tôi kích hoạt Phán Nhãn, lúc giấy công tác vừa rơi xuống đất đã đọc được rõ ràng dòng chữ: “Ngục giam Hận Sơn, phòng khám đặc biệt, bác sĩ cố vấn tâm lý trọng phạm mức độ A - Kim Chu Triết.”
“Tên tôi là Kim Chu Triết. Để tôi giải thích đơn giản về công việc của mình một chút nhé. Trong ngục giam có rất nhiều loại tội phạm, nhưng chỉ có hai loại rất dễ trở nên mất khống chế.
Một là loại được hoãn án tử vô thời hạn, hai là loại đã được xác định thời gian tử hình. Bọn chúng hoặc là có người thân làm tổng giám đốc nắm trong tay hơn trăm triệu, hoặc là con ông cháu cha của quan lớn phía trên, cũng có thể là người thường mang tâm lý vặn vẹo.
Trách nhiệm của tôi là phải khai thông tâm lý cho bọn họ, không phải để giúp họ bước sang trang mới, mà là giúp họ tiếp nhận án tử hình.
Thời gian công tác kéo dài khiến trạng thái tâm lý của tôi âm thầm bị ảnh hưởng dần từ bên trong.
Trong nội tâm mỗi người đều có hai hạt giống. Một hạt đại biểu cho sự tham lam, ép buộc, ghen ghét, ngờ vực vô căn cứ, tự đại, cố chấp và vọng tưởng. Hạt còn lại đại biểu cho trách nhiệm, dũng khí, tha thứ, thiện lương, lý lẽ và trí tuệ. Vấn đề mỗi người chúng ta phải đối mặt chính là: Liệu hạt giống nào sẽ nảy mầm đây?
Tôi phải trường kỳ khai thông tâm lý cho phạm nhân lãnh án tử hình, đồng thời phải uốn nắn những bệnh nhân có tâm lý vặn vẹo nên vô tình tiếp nhận một số quan điểm của bọn họ. Những thứ này lặng lẽ tích lũy ở sâu trong đầu óc tôi, trở thành chất dinh dưỡng cho hạt giống tội ác.
Nửa đời trước, tôi luôn băn khoăn vì sao họ lại giết người? Vì sao lại giết người liên hoàn?
Phần lớn, mục đích của những kẻ giết người liên hoàn không phải là vì vật chất hay đặc biệt nhắm vào một cá nhân nào đó để báo thù. Họ giết người chỉ để đạt được khoái cảm bất thường, hệt như chỉ có tưởng tượng cách giết chóc và hiện thực hóa chúng mới là phương thức tiêu khiển duy nhất khiến họ cảm thấy vui vẻ dễ chịu.
Làm sao mới có thể trải nghiệm loại khoái cảm sinh ra từ giết chóc, từ đó tiến hành tìm tòi, nghiên cứu và phân tích, sau đó triệt tiêu loại khoái cảm đặc thù này? Đề tài hiện hành trở thành vấn đề mà tôi thích mày mò nhất.
Tôi nói khó hiểu quá đúng không? Được rồi, nói đơn giản hơn một chút vậy. Tôi chuẩn bị giết người để có thể trải nghiệm loại khoái cảm trong truyền thuyết kia.
Ngục giam là nơi người thường khó có thể hình dung ra được. Nơi đó có thể thấy được những thứ dơ bẩn ở khắp nơi.
Tôi nhanh chóng chọn ra mục tiêu cho bản thân, là một người đàn ông có khuynh hướng bạo lực sắp mãn hạn. Gã thường xuyên gây gổ đánh nhau, còn hay làm nhiều việc xấu. Nguyên nhân gã bị bắt giam là vì suýt đánh chết vợ gã.
Ta bỏ ra 3 tháng để điều tra về những việc xung quanh con mồi. Gã chỉ là người thường, mà muốn giết một người thường thì không cần phải làm nhiều chuẩn bị. Bọn họ không có thói quen đề phòng nguy hiểm.
Lập kế hoạch phạm tội là một chuyện rất vui, là một trò chơi đòi hỏi sự tỉ mỉ trước giờ chưa từng thử qua.
Tôi từng nghe qua rất nhiều quá trình phạm tội, chứng kiến rất nhiều thủ pháp không thể tưởng tượng. Thế nhưng những việc này đều nghe được và học được từ trong tù, tức là cuối cùng cảnh sát vẫn có thể phát hiện được.
Vết kim tiêm trí mạng sẽ để lại lỗ kim, uống thuốc độc sẽ bị pháp y tìm ra dược vật còn sót lại trong dạ dày. Tôi từng gặp một phạm nhân phân thây người khác xong thì dùng cả axit mạnh hòa tan phần lớn cơ thể, nhưng cuối cùng vẫn bị cảnh sát tìm thấy vật chứng dưới đường ống nước.
Tội ác hoàn mỹ thật sự không hề tồn tại. Những vụ án được gọi là giết người không vết tích chỉ là chuyện tiếu lâm mà thôi. Ngay cả quý vị đang ngồi tại đây nữa. Các người có thể ung dung ngoài vòng pháp luật không phải là vì thủ đoạn phạm tội cao siêu, mà là do chưa đến lúc thôi. Nếu không bị quản trò bắt cóc đến tận đây thì sớm muộn các người cũng sẽ sa lưới pháp luật.” Số 7 nhìn đám người ngồi quanh rồi thản nhiên cười, không hề để ý đến việc có chọc giận cả lũ hay không.
“Lạc đề rồi. Tiếp tục sám hối thôi. Tôi nghe tất cả phương thức phạm tội trong tù rồi tổng kết được rằng bản án càng đơn giản càng khó điều tra.
Tôi là bác sĩ nhưng không có chuẩn bị nhiều đồ vật linh tinh. Tôi chỉ cầm theo con dao gọt trái cây ở nhà mua từ mấy năm trước, đầu tiên tránh đi những chỗ giám sát, sau đó đi ngang qua con mồi ở nơi vắng vẻ và thọc một dao trí mạng vào chỗ hiểm yếu thôi.
Kỹ xảo duy nhất tôi dùng trong toàn bộ vụ án kia chỉ là xác định nên đâm dao ở đâu vừa trí mạng vừa không phun máu ra nhiều thôi.”