"Cái gì?! Kẻ tình nghi đang ở bên cạnh ông vào lúc này?"
Tôi cầm lấy điện thoại trên tay ông cụ, đặt sát tai: "Các người đã biết thời gian và địa điểm rồi. Đến đây nhanh lên. Đừng để tôi phải đợi."
Cúp điện thoại, tôi đập chiếc điện thoại cố định xuống đất rồi cắt đứt đường dây kết nối.
“Mất 10 phút để đi từ đồn cảnh sát gần nhất để đến đây. Rồi cũng phải mất khoảng 2 tiếng đồng hồ mới kịp phục hồi nhật ký cuộc gọi cố định. Nói cách khác, mình có một khoảng thời gian 30 phút an toàn.”
Quay đầu nhìn liếc nhìn ông cụ, có lẽ do đôi mắt hiện tại của tôi rất lạnh lùng nên khiến ông ấy sợ hãi, lùi về phía sau mấy bước cho đến khi lưng áp vào tường.
Trong suy nghĩ của ông ta, tôi là một tên sát nhân điên cuồng, bất chấp pháp luật và công khai khiêu khích công an. Tôi kiêu ngạo đến mức chủ động đi báo công an và chơi cứng với bọn họ.
Tôi thọt tay vào túi sờ soạng một hồi, lấy ra một tờ 10 tệ đặt trên quầy: “Ông chủ, bán cho cháu 1 gói thuốc lá có giá 5 đồng.”
Ông cụ run rẩy lấy một hộp thuốc lá từ dưới quầy ra, cõi lòng đã run sợ đến mức gần như sụp đổ. Thật vậy, ông ấy đang ở chung nhà với một tên được xem là sát nhân máu lạnh cả một buổi chiều. Dù kẻ này không hề thực hiện bất cứ hành vi ác độc gì, nhưng mọi hành động của hắn đều vô cùng khó hiểu.
Tôi mồi một điếu thuốc, tắt nguồn điện thoại di động của ông cụ rồi mang nó theo bên người. Sau đó, tôi rời khỏi tiệm tạp hóa 24h này, rồi đòi ông đưa cho mình mượn chìa khóa xe nhập hàng.
Mọi thứ đã vào đúng vị trí; cuối cùng, tôi liếc nhìn đồng hồ.
“Đã 8:30 rồi, mình nên xuất phát thôi!”
Tôi quay đầu cười với ông cụ: “Lần này chắc đã làm cho bác sợ, nhưng bác hãy tin cháu. Cháu không phải kẻ sát nhân đâu. Nếu ngày mai mặt trời còn mọc lên ở Giang Thành, có lẽ bác sẽ hiểu cháu chính là anh hùng của cái thành phố này.”
Kéo vành áo mưa xuống, tôi mở cửa, dắt Bạch Khởi tiến vào màn mưa nặng trĩu.
“Anh hùng ư?” Ông lão thất thần ngồi trên băng ghế, nhìn bóng dáng bị cơn mưa bão nhấn chìm, im lặng thật lâu.
...
Chiếc xe nhập hàng của ông ấy thực ra chỉ là một chiếc xe thùng bình thường, phía sau không có ghế ngồi, nhường chỗ cho việc chất đống hàng hóa.
“Bạch Khởi, lên xe!”
Tôi bắt đầu đề máy lên. Thật ra, tôi chưa bao giờ thi bằng lái xe cả. Điều này không phải là vì tôi không thể biết xe, mà là cách tôi lái xe hơi man rợ và hiếm khi tuân theo luật giao thông.
Đạp xuống chân ga hết cỡ, một chiếc xe tải với quảng cáo cửa hàng tiện lợi Lão Vượng phóng đi nhanh như một cơn gió trên đường cao tốc giữa màn đêm.
Tôi lấy điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng ra, nha617n tin những thứ mà mình định hối đoái.
"Chọn bộ bùa Nhị Long Xuất Thủy vậy, rồi Cứu Khổ Vãng Sinh thần phù nữa, với thêm một lá bùa chú thượng thừa ngẫu nhiên."
"Hối đoái thành công - khấu trừ tổng cộng 28 điểm. Điểm tổng còn lại: 39."
Cất điện thoại Âm Gian Tú Tràng vào túi, tôi nhìn chằm chằm vào con đường trước mặt, nhanh chóng phân tích trong đầu: "Sớm nhất 40 phút nữa, cảnh sát sẽ đến cửa hàng tiện lợi kia, nhưng không thể loại trừ việc ông cụ mượn điện thoại của người khác để gọi cảnh sát lần thứ 2. Đến lúc đó, chiếc xe mà mình đang lái sẽ trở thành mục tiêu truy bắt của cảnh sát. Nếu nghĩ theo cách này, thời gian an toàn tuyệt đối bị rút ngắn xuống còn 20 phút. Mình phải nhanh chóng đến hẻm Niêm Hoa trong thời gian có hạn. Trước tiên, cần phải xác định xem Thiết Ngưng Hương có làm rò rỉ thông tin hay không, sau đó đi theo lối tắt trong hẻm Niêm Hoa để đến Ngân hàng Trung ương rồi lấy đi những món hàng từ Âm Gian Tú Tràng.”
Trong thế giới tội phạm, những con sói đơn độc là khó bị bắt nhất. Một khi có người khác tham gia, hoặc có người trợ giúp, cảnh sát có thể bắt lấy tên tội phạm đó nhanh hơn gấp 10 lần.
Nếu có nhiều sẽ nảy sinh nhiều ý tưởng, tư duy không thống nhất, thế là càng xuất hiện nhiều lỗ hổng trong kế hoạch phạm tội hơn.
Đối với cá nhân tôi, khoảng thời gian đầu tiên khi xuất phát này sẽ là khó khăn nhất. Tôi không chắc liệu Thiết Ngưng Hương có tiết lộ thông tin của tôi hay không, hoặc là bên cảnh sát đã bày sẵn mai phục tại ngân hàng và chờ tôi cắn câu.
Giữa lúc cận kề sống chết thế này, tôi phải luôn cảnh giác cao độ.
Trong 5 - 10 phút, tôi đã lái xe đến khu vực ngoại ô Giang Thành. Có 2 lần, tôi nhìn thấy xe cảnh sát trên đường bèn nhanh chóng né tránh, nhờ thế mà thoát qua trót lọt.
"Cường độ truy đuổi của bên cảnh sát rất kinh khủng. Theo lý thuyết, bên chính quyền cần phải điều động một cơ số cảnh sát đi phòng chống lụt bão. Không những thế, họ còn phải cắt người đi truy quét Lộc Hưng. Thế làm sao họ lại có đủ người để đi truy lùng mình? Hay do tên Giang lão đại ấy gây áp lực lên các cấp thủ trưởng ngành cảnh sat? Thậm chí là, cấp trên vẫn luôn tin rằng mình là thủ phạm thực sự của vụ án mạng liên hoàn trong đêm mưa cách đây 5 năm?”
Tôi dứt khoát bỏ chiếc xe hiện tại, lẻn vào nhà dân xung quanh,“mượn” tạm một chiếc xe gắn máy rồi tiếp tục lên đường, mường tượng lại phương hướng đại khái, cứ chọn hẻm nhỏ mà luồng lách.
Tôi dần dần thoát khỏi dăm ba chốt chặn giao thông, về đến khu phố cổ
Trước đây, ngõ Niêm Hoa từng là nơi ăn chơi nức tiếng. Hiện tại, mọi thứ cũng không thay đổi quá nhiều, mấy quán bar hay nhà thổ giờ chuyển thành tiệm massage, hớt tóc gội đầu...
Những con hẻm phức tạp, đìu hiu đã khiến nhiều ngành công nghiệp bất hợp pháp sinh sôi nảy nở tại đây. Bên công an đã chấn chỉnh nhiều lần nhưng không mấy hiệu quả. Chúng cứ như cỏ dại, dù ăn phải vài đám cháy rừng liên tục thì cũng hồi sinh sau một cơn gió xuân thổi qua.
Lấy áo mưa trùm đầu Bạch Khởi lại, tôi cúi thấp, tiến vào ngõ Niêm Hoa. Điều kiện đường xá trong khu phố cổ rất kém, đa phần mấy cái máy camera ở đây đều do các hộ kinh doanh tự lắp đặt. Loại camera đồng bộ này được lắp đặt ở các vị trí chiếu vào cửa tiệm nhà mình, hoặc ở các góc có thể quay chụp lại một mảng diện tích rộng lớn nhất có thể.
Tôi chọn vị trí mà đi, có thể tránh né hầu hết các góc quay. Hơn nữa, mưa lớn liên tục thế này, rất khó để quay được toàn bộ hình ảnh của tôi.
Còn cách ngõ vào khoảng 20 - 30 mét, tôi dừng lại, lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.
Đầu ngõ Niêm Hoa là một tiệm massage, những người kỹ thuật viên massage với lớp trang điểm cực đậm trên mặt đang tới lui bận rộn trong nhà.
“Mưa như trút nước, TV cảnh báo đỉnh lũ, mà còn có người đi massage giờ này à?”
Tôi vận dụng Truy Nhãn để kiểm tra, bèn trông thấy một người đàn ông trung niên ngồi trong tiệm nhỏ.
Người kỹ thuật viên massage hăng hái nói chuyện, trong khi người đàn ông ấy cũng có vẻ là một tay già đời. Chỉ bằng vài câu nói, gã đã khiến người phụ nữ cười run cả người. Bầu không khí trong tiệm rất mờ ám theo cái kiểu trai gái chung chạ. Dĩ nhiên, đây là chuyện rất bình thường trong tiệm massage thế này. Nhưng ngược lạim hình ảnh trước mặt khiến tôi cảnh giác cao độ.
"Người đàn ông trung niên kia có vấn đề!"
Gã ăn mặc bình thường, đôi mắt trũng sâu, vẻ mặt lờ đờ. Thoạt nhìn, gã giống y hệt mấy tên hao tổn sinh lý vì cô nàng kỹ thuật viên trước mặt.
Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ, tôi có thể thấy đôi tay của gã rất "thật thà." Giữa màn mưa bão thế này, chỉ có hai người trong tiệm, gã đó và cô kỹ thuật viên. Ấy thế mà, kẻ đó để yên hai tay trên đầu gối của mình, không hề sờ mó lên bất cứ vị trí da thịt hở hang nào trên người của cô kỹ thuật viên cả.
Thứ hai, tóc của đàn ông ấy thực sự quá ngắn, gọn gàng, không có tóc mai, không có râu. Những người có thể tự kỷ luật, chỉnh chu bản thân gọn gàng như vậy rất có thể là sĩ quan trong ngành công an và quân đội.
Ngoài ra, còn có một điểm thứ ba. Ánh mắt của gã đó không bao giờ nhìn thẳng vào cô kỹ thuật viên, mà thỉnh thoảng liếc ra ngoài ngõ. Cử động vô thức này càng làm tôi thêm nghi ngờ.
“Đây là một tên cảnh sát chìm già đời!”
Mưa tạt vào mặt, lại như đâm thẳng vào tim tôi. Thiết Ngưng Hương không còn đáng tin nữa. Có lẽ, cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó, nên tôi cần phải tránh xa nơi này ngay lập tức.
Chỉ trong vòng 3 giây, tôi quyết đoán xoay người, bước đi thật nhanh, không hề ngoái lại.
Đi vòng vèo một đoạn đường lớn, tôi đến điểm đến thứ hai mà mình đã hoạch định - Ngân hàng Trung ương Giang Thành.
Đứng trong con hẻm nhỏ đối diện, tôi quan sát tình hình xung quanh. Trời đang mưa xối xả, màn đêm bao trùm, chỉ có ngọn đèn nhợt nhạt trong ngân hàng lóe sáng. Từ góc nhìn nơi tôi đang đứng, bên trong không còn ai.
“Mình có nên đến đó không nhỉ?”
Két sắt tư nhân do Âm Gian Tú Tràng mở tại ngân hàng được đứng tên của một người nào đó chứ không phải tên. Chắc chắn cảnh sát không thể lần ra manh mối theo khía cạnh này.
Điều làm tôi lo lắng lúc này chính là vị giám đốc tiền sảnh kia. Mỗi lần tôi đến hối đoái vật phẩm đều gặp cô ấy đón tiếp. Chắc chắn cô ấy nhớ rõ diện mạo của tôi. Lần này, tôi lại đến lấy đồ. Ngộ nhỡ vì cô ấy tham 100.000 NDT, báo cảnh sát bắt tôi thì sao?
Tôi hơi lúng túng, vì tổng giá trị hối đoái lên tới 28 điểm. Tôi không thể nào từ bỏ được.
“Mệnh quỷ!” Chiếc túi thêu hoa giấu dưới lớp áo mưa đã được tháo mở từ lúc nào. Một làn tóc đen bò ra, Mệnh quỷ lượn lờ sát ngay sau lưng tôi, khiến hình bóng của tôi trông to ra hẳn, như một gã gymer lâu năm vậy.
“Giờ mà giáp mặt thì cũng phải liều mạng thôi, hết cách rồi.”
Băng ngang qua đường, tôi bước vào quầy giao dịch tự động 24h bên cạnh cửa chính ngân hàng.
Ba chiếc máy ATM xếp nối liền nhau; nguồn ánh sáng duy nhất trong ngân hàng hát ra là từ đây.
Vừa bước vào quầy máy ATM, chợt tôi cảm giác có gì đó là lạ, vừa quay đầu lại thì thấy cửa chính ngân hàng mở ra. Thế nhưng, cánh cửa ấy chỉ hé mở, vừa đủ cho một người tiến vào mà thôi.
“Có người bên trong ư?” Ngay lập tức, tôi cứ nghĩ đó là cảnh sát mai phục, nhưng rồi nhanh chóng tự lắc đầu. Tôi không nhìn thấy ai trong 100 mét xung quanh ngân hàng, không giống cảnh sát.
Đẩy hẳn cửa phòng ra, cảnh tượng bên trong khiến tôi khá ngạc nhiên.
Những hạt mưa đang quất mạnh vào cửa sổ, trước mặt là một hàng ghế dựa giữa căn phòng tối đen, tôi chợt trông thấy một người phụ nữ trong trong bộ đồng phục ngang hàng đang ngồi mỉm cười giữa hàng ghế ấy. Cô ta đang nhìn thẳng vào tôi, hỏi: "Anh Cao, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Giọng nói và ánh mắt của cô ấy giống hệt người bình thường nhưng lại khiến sống lưng tôi tê dại ngay lúc này, tựa như có một làn hơi lạnh xộc thẳng lên mặt.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc của cô ấy, tôi mím chặt đôi môi nứt nẻ, không dám bước ngay vào ngân hàng.
Cho đến tận hôm nay, tôi mới phát hiện ra điểm kỳ lạ nhất của vị nữ giám đốc tiền sảnh này. Cô ấy luôn cười, từ lần đầu tiên gặp mặt, khuôn mặt cô ấy luôn giữ đúng cái nụ cười chuyên nghiệp này, không hề thay đổi.
“Đã mang đồ của anh đến rồi, anh có muốn lấy ngay không?”
“Tất nhiên.”
Người giám độc tiền sảnh mà tôi từng gặp nhiều trước đây bèn đứng dậy, bước vào lối đi dành riêng cho khách VIP. Cô ấy không hề bật đèn, nhưng lại bước đi nhanh thoăn thoắt giữa cái không gian mù mịt mà đưa tay không thấy được năm ngón. Trong bóng tối, cô ta bước đi rất nhanh mà không hề đụng chạm bất cứ đồ vật trang trí nào.
"Người phụ nữ này chắc chắn có liên quan đến Âm Gian Tú Tràng. Khi livestream lần thứ 8 này xong, có lẽ mình nên điều tra sâu hơn về cô ấy, biết đâu có thể lần mò ra vài manh mối về Âm Gian Tú Tràng cũng nên."
Cố gắng đè xuống sự bất an trong lòng, tôi bước theo cô giám đốc tiền sảnh trước mặt, tiến vào tầng hầm, lấy túi vải đen bên trong két bảo hiểm ra. Sau đó, tôi không dám ở đây quá lâu, bèn nhanh chóng rời đi.
Nhét kỹ lá bùa vào người, tôi nấp vào một con hẻm sâu, bí mật quan sát cửa chính ngân hàng hơn 10 phút nhưng vẫn không tấy bất cứ người nào đi ra nữa.
“Thôi kệ đi, chuyện về người giám đốc này đành để sau vậy, ưu tiên nhiệm vụ livestream trước đã.”
Tôi nấp vào hàng hiên trước một quán ăn nhỏ, lấy điện thoại di động của ông cụ chủ tiệm lúc nãy ra rồi bấm số gọi cho Nhị Cẩu.