Biên: Niệm Di
“Một khuôn mặt bình thường à?” Thiết Ngưng Hương tập trung suy nghĩ về những lời tôi nói. Bất cứ ai từng học ở học viện cảnh sát cũng đều biết, ban giám hiệu nhà trường luôn yêu cầu những sinh viên nghiêm túc tham gia các khóa huấn luyện bổ sung về ngành tâm lí học và lớp phác thảo nhanh ngũ quan của một người. Do đó, cho dù một gương mặt phổ biến đến đâu thì một người cảnh sát đã trải qua khóa huấn luyện cũng có thể dễ dàng vẽ lại được.
Chính vì vậy, Thiết Ngưng Hương mới cảm thấy khó hiểu khi tôi nói gương mặt kia rất bình thường và không có điểm gì kì lạ. Nhưng từ "bình thường" trong định nghĩa của tôi lại khác từ "bình thường: theo nghĩa cơ bản.
“Anh hãy suy nghĩ về chuyện này, nếu nhớ được chi tiết nào quan trọng phải gọi ngay cho em.” Một tay Thiết Ngưng Hương đặt lên vai tôi, gương mặt ánh lên một sự nghiêm túc: “Cao Kiện, cha em đã kể em nghe những việc anh đã trải qua 5 năm trước, nhưng em vẫn sẽ tin anh. Em sẽ không bao giờ nghi ngờ lời anh nói, vì vậy em mong anh cũng đừng cảnh giác em nữa, tin tưởng em một lần.”
“Anh……”
“Anh là nhân chứng duy nhất trong vụ án, cũng là người có khả năng phá được vụ án nhất. Em biết anh có nỗi khổ riêng,cũng có những chuyện khó xử riêng, nhưng là so với những chuyện đó, em càng muốn thấy cái ngày hung thu được đưa ra trước công lí. Nếu trong anh vẫn còn giữ sự trong sạch ấy, hãy đi tìm sự thật cho những người đã bị chết một cách bất công!”
Giọng của Thiết Ngưng Hương vang lên cực kì rõ ràng trong phòng hồ sơ, cứ quanh quẩn bên tai tôi.
Tôi nhìn lại người con gái đang đứng trước mình, cô ấy có một sức quyến rũ không gì so sánh được. Có lẽ, cũng chính vì loại khí chất này mà tôi mới không dám nói với cô ấy bí mật 5 năm trước mà tôi đã chôn sâu dưới đáy lòng.
“Cạch!”
Cánh cửa phòng hồ sơ bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông cao, gầy với vẻ mặt nham hiểm dựa vào cửa: “Tại sao lại có người ngoài ở trong phòng hồ sơ của Cục cảnh sát? Theo tôi được biết, ngay cả khi có thư của toàn án nhân dân, văn phòng luật sư cũng không được vào trong phòng hồ sơ, chỉ có nhân viên trực ban mới có thể tìm những thông tin liên quan, đúng không?”
“Trần Phong, Cao Kiện được tôi mời đến đây để hỗ trợ phá án. Anh không đi giúp đội trưởng Ngô bắt Lộc Hưng, lại đi theo vụ án trường đại học y Giang Thành. Anh cần gì ở đây?” Thiết Ngưng Hương nhìn về phía cửa phòng hồ sơ, cái gã tính tình ẩm ương này lúc nào cũng coi tôi là tình địch, yêu thầm Thiết Ngưng Hương đã lâu, nhưng y như rằng lần nào có cơ hội thì cũng gặp phải trắc trở.
“Ngưng Hương, ra là cô à?” Trần Phong bằng mặt không bằng lòng, cười cười nói nói đi vào trong phòng: “Chẳng phải cô đang bị đình chỉ tạm thời hay sao? Trong thời gian đình chỉ tạm thời lại dẫn người ngoài vào phòng hồ sơ, việc này không phù hợp quy định mà nhỉ?”
Tôi thấy Trần Phong hùng hổ dọa người, rõ ràng là rảnh rỗi không có gì làm mà. Định giúp Thiết Ngưng Hương nói vài câu, cô ấy đã ngăn tôi lại.
“Anh có thể gọi điện hỏi đội trưởng Ngô, tôi đã xin phép anh ấy. Mặt khác, anh nên nhớ kĩ, chỉ cần tôi không bị mất chức, Thiết Ngưng Hương này vẫn là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Nên xử lí vụ án thế nào, nên điều tra nhân chứng ra sao, không cần một người thi trượt bài kiểm tra vũ trang của cảnh sát, phải đến chi nhánh Tân Nhân như cậu chỉ đạo.” Thiết Ngưng Hương nói xong một hơi, sắc mặt Trần Phong khó coi vô cùng.
Gã đờ mặt ra, mãi chẳng nói gì, mãi sau mới thở mạnh một tiếng, mặt xám xịt rời phòng hồ sơ.
“Đàn chị, không ngờ em lại cũng ương ngạnh như vậy nha.” Tôi khép tập hồ sơ lại, những điều cần biết cũng đều đã ghi nhớ trong lòng, cũng không cần ở lại đây nữa.
“Nếu ai cũng hữu ích như anh thì tốt rồi.” Thiết Ngưng Hương thở dài: “Cao Kiện, sau khi điều tra ra chân tướng, liệu anh có hứng thú muốn về lại nghề cảnh sát nữa không?”
“Không có, một chút cũng không.” Tôi lắc đầu cười gượng, từ khi trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng, cuộc sống của tôi đã bị ràng buộc, “hứng thú” duy nhất lúc này của tôi là nỗ lực sống sót.
Nói thêm được vài câu phiếm với Thiết Ngưng Hương, cô ấy đã đưa tôi ra ngoài sở cảnh sát.
Trời vẫn còn sớm, tôi đi đường vòng đến thăm Cổ tiên sinh, muốn tìm hiểu thêm về Tiểu Phượng. Đáng tiếc thay, từ hôm ấy, Cổ tiên sinh chưa nhìn thấy mặt Tiểu Phượng đã bị đánh tơi bời.
Ông ấy luôn lặp lại với tôi rằng, kẻ địch có hai người, tinh thông một loại tà thuật mà ông ấy chưa gặp bao giờ, cực kì khó đối phó.
Đến giữa trưa, tôi mua thức ăn cho Cổ tiên sinh, lại giúp ông ấy trả tiền thuốc men, sau đó vội vàng ra về.
Khi tôi trở lại phố Đinh Đường cũng đã là buổi chiều. Tôi đóng cửa tiệm, luyện Diệu Chân tâm pháp. Vì sắp đột phá cảnh giới mới nên tôi càng muốn đẩy nhanh tốc độ, thế nên phải thật chăm chỉ.
Đêm nay thật yên tĩnh. Đoán chừng ngày hôm sau cũng khó mà được rảnh rỗi. Tôi thử thúc đẩy nắp Tất Mộc quan, có vẻ lần này mở nắp quan tài dễ hơn nhiều.
“Mệnh Quỷ đã chữa lành vết thương sao?” Tôi thấy con mắt đen đang nằm lẫn trong đám bùn đất màu đỏ. Dường như con mắt đen như đá quý này càng ngày càng bí hiểm, tà ác, cầm trong tay thôi cũng cảm được cái giá lạnh thấm lòng bàn tay.
“Có một sự thay đổi nào đó chăng?” Tôi đem con mắt đen tới trước mắt, quỷ hồn bên trong đã không còn ốm o gầy mòn nữa, nay có vẻ đã trưởng thành rồi. Hơn nữa, ở giữa hai hàng chân mày của nó, tôi thoáng thấy một khe dọc nhỏ, không chừng chính là con mắt chưa mở của nó.
“Xem ra việc nuốt chửng con tiểu quỷ ba mắt bốn tay kia rất có lợi với nó.” Ánh mắt tôi nhìn thẳng vào bên trong con mắt, Mệnh Quỷ hình như cũng cảm thấy, bèn vòng tay lại, cúi chào tôi từ trong con mắt ấy.
“Trí não khai thôngà? Trước kia đã biết sợ hãi, nay còn biết cúi chào?” Tôi tìm cái túi đen thêu hoa bỏ con mắt đen vào trong, mang nó theo suốt thời gian tu luyện còn lại.
Quãng thời gian yên bình trôi qua thật nhanh, chớp mắt cái trời đã tối rồi, tôi từ từ tỉnh lại sau khi thiền.
Thở ra một hơi uế khí, nhìn ánh mặt trời đang lặn, bầu trời đỏ như máu.
“Nhiệm vụ livestream cũng sắp bắt đầu rồi.” Khóa kỹ cửa sổ, kéo tấm rèm xuống, tôi buộc một sợi tơ vào chân cửa. Nếu có ai lén vào nhà lúc tôi không ở nhà, khi trở về ắt tôi sẽ biết được, chuẩn bị sẵn mà ứng phó.
Xuống tầng trệt, tôi dẫn Bạch Khởi đi ăn một bữa no nê, lại mua cho nó một đống thịt lớn đặt vô tủ lạnh, để nó còn có cái mà ăn.
Mọi sự đã chuẩn bị xong, tôi hút một điều thuốc rẻ tiền, lặng lẽ ngồi cạnh bàn, chờ đợi cơn ác mộng không thể né tránh.
Thời gian cứ dần trôi, kim đồng hồ cứ quay tích tắc. Ở ngoài cửa, có tiếng chuông ngân vang vọng tám lần từ một ngôi nhà hàng xóm nào đó. Ngay lúc này một tia sáng lạnh lẽo chiếu rọi khắp mặt bàn, hắt vào khuôn mặt tím tái của tôi.
“Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.” Tôi đặt điện thoại của Âm Gian Tú Tràng bên tai, nghe cuộc gọi tới.
“A lô?” Mỗi lần nói ra từ này, nhịp tim của tôi đều đập vội hơn, não tôi như đang ở trong tình huống căng thẳng nhất.
Chờ một lát, đầu dây bên kia vang lên một giọng đàn ông: “Đoán xem tôi là ai?”
Nghe thấy năm chữ này, não tôi bắt đầu quay cuồng. Đây là giọng một người đàn ông, tuổi tầm 30 tuổi trở lên, dường như anh ta vừa trải qua một biến cố lớn trong đời, giọng nói nghe có vẻ bất lực, như thể chính anh ta cũng không hiểu tại sao lại đánh mất chính mình. Chẳng biết lời này là gã đó đang hỏi tôi, hay tự hỏi chính mình nữa?
Cuộc trò chuyện không biết bao giờ sẽ chấm dứt. Tôi không có nhiều thời gian để suy nghĩ cho những gì mình nên nói, đang định hỏi lại rõ ràng, nhưng chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói khác: “Đoán xem tôi là ai?”
Giọng nói lúc này là của một chàng trai trẻ. Cách cậu ta nói chuyện như đang đùa dai nhưng chất giọng lại bộc lộ vẻ hoảng sợ cùng cực, như thể là không có nhiều thời gian nữa vì đằng sau có một thứ gì đó đang đuổi theo.
Tôi cẩn thận phân biệt, trong lời nói của chàng trai này có một điểm đáng lưu ý. Cậu ta nói rất nhanh, tuy rằng nói được tiếng phổ thông, nhưng dường như trong hàm răng bị mất vài chiếc. Âm thanh truyền tới mơ hồ, không rõ, cực kỳ khó hiểu.
“Đây là hai người khác nhau, tại sao bọn họ lại nói giống nhau?” Tôi nghĩ trăm lần cũng không ra, đầu dây bên kia lại vang lên một giọng nói khác.
“Đoán xem tôi là ai?” Giọng nói này có vẻ nhỏ và nhẹ, chắc chắn đây là một giọng nữ, tuổi chắc từ hai mươi đến ba mươi lăm. Không biết có thứ gì chặn trong miệng cô ấy, mà giọng nói phải mất một lúc mới phát ra.
“Thật thú vị.” Giọng nói của ba người này tôi chưa từng nghe bao giờ, chứ đừng nói là đoán thân phật thật sự của họ: “Tại sao họ lại gọi cho mình? Bọn họ chính là người ủy thác nhiệm vụ sao? Nhưng tại sao lại có ba người ủy thách nhiệm vụ trong một lần cơ chứ?”
Quả thực tôi chưa từng gặp qua tình huống như thế này bao giờ. Đối phương bỗng im lặng một lúc. Nhưng ngay lúc tôi nghĩ rằng người kia đã cúp máy, lại có một giọng nói khác vang lên.
“Đoán xem tôi là ai?”
Vừa nghe hết giọng nói này, tôi ngẩn cả người, thật sự bất ngờ, tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy giọng nói này trong điện thoại của Âm Gian Tú Tràng.
Đó là một giọng nói trong nhu có cương, quyết đoán, giỏi giang, nói từng chữ rõ ràng, không chút nào vấp váp. Mới một ngày trước, tôi còn thảo luận với người con gái có giọng nói ấy về vụ án giết người năm xưa.
“Em là…… Thiết Ngưng Hương à?” Tôi trả lời theo bản năng.