Đỗ Dự thò đầu ra khỏi xe: “Tôi là người không thích náo nhiệt, xem ra anh cũng vậy.”
Truyền thông bên ngoài đang cố hết sức đi tìm tôi. Vì tránh họ, tôi không từ chối, bèn mở cửa xe vào ngồi: “Phố Đinh Đường, tiệm shop người lớn Khoái Nhạc Điên Phong. Nhờ anh chạy nhanh nhé.”
“Đúng là anh không biết khách sáo nha. Nhân tiện, chiếc túi màu đen chứa công cụ livestream ở ghế sau đấy. Cậu nhớ kiểm tra nhé. Ngoại trừ thông tin tài khoản tập đoàn Giang Cẩm, tôi chưa từng chạm vào bất cứ món nào khác.”
“Không sao, tôi tin anh.” Lấy túi đen về tay, tôi phủi bụi trên đó. Thấy vẻ mặt của Đỗ Dự trong gương chiếu hậu, bất kể khi nào tôi nhìn vào anh ta, tôi đều trông thấy khuôn mặt anh ấy vẫn luôn nở một nụ cười dịu dàng.
Một hoặc hai lần thì không sao, nhưng người cứ giữ nụ cười bất biến thế này sẽ khiến người khác hơi khó chịu. Tôi chợt nhớ đến một người khác có thói quen mỉm cười như vậy.
Trong buổi livestream thứ 8, khi tôi đến ngân hàng để hối đoái vật phẩm, người giám đốc đón tiếp tôi tại đại sảnh cũng y hệt thế này. Cô ấy cười nhẹ. Lúc ban ngày, tôi chẳng có cảm giác gì cả; nhưng khi đêm về, trông nụ cười ấy vô cùng đáng sợ.”
“Đỗ Dự, trước khi xem livestream của tôi, anh có từng xem những người khác đang livestream tương tự như thế không?” Tôi trầm ngâm, giọng điệu chậm rãi.
“Có đấy.”
Vừa lái xe, Đỗ Dự vô tình nói, khiến tôi hơi nheo mắt lại: “Khi nào? Kẻ đó livestream về cái gì vậy?”
“Trên Ứng dụng Spearfish, kẻ đó livestream đi bắt ma. Về sau, phòng livestream ấy đã bị đóng vĩnh viễn vì quy định cấm tuyên dương mê tín. “
“Có livestream giết người không? Có án mạng nào xảy ra không?”
“Đại ca à, anh nghĩ ai cũng như anh ư? Đâu phải ai cũng đủ khả năng thâm nhập từng bước đến hiện trường để phá giải vụ án trong mỗi lần livestream như vậy. Mà anh không cần thử tôi đâu, tôi đã từng tham gia nghiên cứu tâm lý tội phạm ở nước ngoài trước khi biết anh livestream đấy. Tôi vô tình nhìn thấy chương trình livestream của anh khi vừa trở về Trung Quốc, thế nên đã ở lại quốc nội vô thời hạn đây này.”
“Anh vừa mới trở về nước ư?” Giọng điệu của Đỗ Dự không thay đổi từ đầu đến cuối, và tôi cũng vậy. Tôi chẳng biết gã này nói câu nào là thật, câu nào là giả. Người này có thể cứu tôi thoát khỏi tình cảnh tuyệt vọng kia, rõ ràng là năng lực của gã còn vượt xa cả tôi nữa: “Anh có còn nhớ, lần đầu tiên xem chương trình livestream của tôi, chẳng hay có bất cứ điều gì kỳ lạ xảy ra xung quanh anh hay không?”
“Điều kỳ lạ à? Khi ấy, tôi đang ở trong ký túc xá danh cho giảng viên và nhân viên của trường Đại học Tân Hỗ. Có một sinh viên nam đã nhảy lầu tự tử vào lúc nửa đêm. Tôi tò mò đi xuống hiện trường xem xét và đi loanh quanh. Khi quay lại, tôi mở điện thoại di động ra và cực kỳ ngỡ ngàng khi thấy chương trình livestream của cậu.” Vẻ mặt của Đỗ Dự vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Chẳng lẽ không phải ai cũng có thể xem buổi livestream của anh được ư? Cần phải đáp ứng một điều kiện nhất định nào đó à?”
Vốn dĩ là gã định nói đùa, nhưng khi nghe xong, tôi lập tức gật đầu một cách nghiêm túc: “Có lẽ là vậy. Dựa trên những thông tin mà tôi đã nắm được, đại khái có ba loại người có thể xem chương trình livestream của tôi. Loại thứ nhất là những người bị âm khí quấn thân ở mức độ nặng, loại thứ hai là những người sẽ chết trong vài ngày tới, và loại cuối cùng chính là bị quỷ ám vào người.”
Đỗ Dự cũng không tin hẳn: “Anh nghĩ tôi thuộc về trường hợp nào trong 3 loại đó?”
“Anh hẳn là loại thứ ba.” Tôi nghiêm túc phân tích: “Sinh viên nam tự tử bằng cách nhảy lầu, trong khi anh lại rãnh rỗi cả đêm để chạy đến hiện trường án mạng để hóng chuyện. Kết quả là, hồn ma của cậu sinh viên đó đã theo anh trên suốt quãng đường trở về phòng. Khi anh khóa cửa, nó thực sự đang ở trong phòng của anh. Có lẽ nó sẽ đứng ở đầu giường nhìn anh, hoặc có thể bây giờ nó vẫn đang ẩn nấp dưới gầm giường của anh của anh đấy.”
“Ai guuu! Đạo đức nghề nghiệp của anh rất đáng được ghi nhận nha. Trong lúc vô tình lại bị anh bịa ra một câu chuyện ma hù dọa rồi.”
“Đừng có xem thường, anh nên cẩn thận trong thời gian sắp tới nhé. Để tôi vẽ cho anh 2 lá bùa mang theo bên người.” Tôi nói chuyện rất tùy ý, nhưng đây chỉ là bề ngoài. Trên thực tế, tôi đã di chuyển cơ thể của mình đến một điểm mù ở hàng ghế sau. Chỉ cần Đỗ Dự không quay đầu lại, gã sẽ không thể nhìn thấy nét mặt của tôi chỉ với gương chiếu hậu bên trên.
Lúc đang nói chuyện, tôi vẫn nhìn gã chằm chằm, hy vọng sẽ tìm được câu trả lời nào đó từ gã.
Đúng thật lần này Đỗ Dự đã giúp tôi, nhưng mục đích của gã là gì? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là để tham gia vào chương trình livestream thôi ư? Lý do này thật sự quá gượng ép và tôi đã không hoàn toàn tin tưởng ngay từ đầu.
Sau 8 lần livestream, tôi đã vượt qua được bài kiểm tra chính thức của Âm Gian Tú Tràng. Tuy vậy, tôi vẫn không biết những đợt livestream tiếp theo sẽ có hình dạng và độ khó cao đến nhường nào.
Nhưng chắc chắn một điều rằng, chỉ riêng những buổi livestream khảo hạch thôi mà tôi đã choáng ngợp rồi. Vậy, đến chương trình livestream chính thức bắt đầu, tôi không rõ mình có đủ khả năng sống sót tiếp tục hay không nữa.
Muốn chừa cho mình một đường lui, tôi cần hiểu sâu hơn về Âm Gian Tú Tràng. Tôi không thể mù quáng nghe theo, mà phải luôn chuẩn bị tinh thần để phản kháng lại nó.
Nếu chỉ dựa vào sức của mình, khả năng của tôi là có hạn. Trong khi đó, anh Lưu mù và Cổ tiên sinh quá bảo thủ, còn Nhị Cẩu tử lại là đứa trẻ tuổi bốc đồng. Họ không phải là những ứng cử viên phù hợp để làm đồng minh.
Sự xuất hiện của Đỗ Dự đã cho tôi một tia hy vọng. Gã rất hứng thú với chương trình livestream của Âm Gian Tú Tràng, có tính tình trầm ổn, bình tĩnh, gặp nguy không loạn, cực kỳ phù hợp với yêu cầu của tôi.
Điều duy nhất mà tôi không thể yên tâm hiện tại là gã này luôn nở một nụ cười mà không ai có thể hiểu được. Tôi đã từng chứng kiến nụ cười tương tự ở người vị Giám đốc tại tiền sảnh ngân hàng.
Người giám đốc ngân hàng đó có khả năng là thành viên của Âm Gian Tú Tràng, vậy chẳng lẽ Đỗ Dự cũng có liên quan đến tổ chức ấy ư?
Sau khi cân nhắc một chút về những điều này, tôi quyết định không tìm hiểu sâu hơn về Đỗ Dự nữa. Vẫn còn thời gian, từ từ sẽ tìm cơ hội thích hợp để điều tra chi tiết.
Trở lại phố Đinh Đường, tôi xách chiếc túi đen xuống xe.
“Khi nào thuận tiện, nhớ gọi điện thoại dẫn tôi đi on stream nhé.” Sau khi nói xong, Đỗ Dự lái xe đi
Tôi xé con dấu niêm phong trên cửa cuốn tiệm, vừa nhìn vào cánh cửa đã khóa mới nhận ra mình không có chìa khóa trên người. Vì tôi vội vàng rời khỏi khu vực tòa án nên quên đi thu hồi các vật dụng cá nhân của bản thân.
Đang ngồi lúng túng ở cửa, định đi xung quanh mượn điện thoại thì một chiếc xe cảnh sát chạy tới: “Thằng nhóc con chú mày chạy nhanh lắm. Cậu nghĩ tòa tuyên án vô tội là được đi ngay à? Sự việc vẫn còn tồn đọng vài vấn đề, đi với tôi đến Cục cảnh sát một chuyến nhé.”
Thấy Ngô Mãnh vỗ nhẹ cửa xe, rơi vào đường cùng, tôi vội vàng xách theo túi đen đi cùng cảnh sát đến Cục.
“Cái túi của cậu ở đâu ra vậy? Đâu có thấy cậu xách nó theo lúc ra khỏi tòa?”
“Luật sư bào chữa đưa cho tôi đấy, trong này có một số tài liệu liên quan.”
Tôi thản nhiên trả lời, nhưng ai ngờ Ngô Mãnh lại nói tiếp: “Cậu nên chú ý đến danh tính của gã luật sư bào chữa kia hơn. Khi anh ta tìm chúng tôi để nhờ hiệp trợ, đội trưởng Thiết đã điều tra kỹ danh thiếp của gã một cách rất cẩn thận. Và sau đó, không có bất cứ một ai trong các công ty luật trong nước nhận ra danh thiếp của gã ta. Không những thế, về phần rất nhiều title bên trên danh thiếp, đội trưởng Thiết cũng đã kiểm tra từng cái một và phát hiện tất cả những thông tin ấy đều là hư cấu. Đúng là Đại học Athens có một vị giảng viên người Hoa ở chuyên ngành tâm lý tội phạm nhưng đó là một ông cụ ngoài 50 tuổi rồi. Trong khi đó, số lượng giáo sư danh dự thỉnh giảng tại Đại học Columbia cũng không nhiều, đội trưởng Thiết so sánh từng bức ảnh một, cũng không nhận ra gương mặt của gã ta nằm trong số những vị giảng viên danh dự ấy.”
“Kẻ đó giả tạo thân phận à?”
“Đâu chỉ đơn giản là thân phận. Ngay cả thư bổ nhiệm chính thức và công văn chứng minh người đại diện đều là giả. Sự thật duy nhất về người này chính là chứng chỉ hành nghề luật sư, nhưng đây cũng là điểm mâu thuẫn nhất. Người tên Đỗ Dự trong hồ sơ dữ liệu ngành luật sư và người tên Đỗ Dự vừa bào chữa cho cậu xong gần như là hai người khác nhau. Bọn họ, ngoại trừ vẻ bề ngoài, đều có tính tình, cách cư xử và cách nói chuyện hoàn toàn khác biệt.”
Càng nghe, tôi càng cảm thấy sửng sốt: “Vậy, người tên Đỗ Dự mà các anh điều tra ra được là một người như thế nào?”
Ngô Mãnh lắc đầu: “Những thông tin về gã đó trước đây đều vô dụng. Cuộc đời người này tồn tại một điểm trống.”
“Điểm trống à?”
“Đúng vậy, năm 30 tuổi, gã đã cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người bên ngoài. Nghe nói là đi nước ngoài một mình. Hôm nay là lần đầu tiên gã xuất đầu lộ diện sau 5 năm. Không ai biết gã đã trải qua những gì trong suốt 5 năm qua. Tất cả đều là trống rỗng, không có cách nào điều tra được.”
Tôi dần nhíu mày, thầm cảm thấy may khi vừa rồi mình không hề tiết lộ gì với Đỗ Dự: “Kẻ đó muốn on stream cùng mình, chẳng lẽ gã cũng đang điều tra về Âm Gian Tú Tràng à?”
Nói chuyện một hồi, thời gian trôi qua khá nhanh. Tôi chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân trong đó thì xe đã đến Cục cảnh sát thành phố.
Cùng Ngô Mãnh đi vào Khoa điều tra hình sự, chào hỏi các đồng chí cảnh sát xung quanh, thế rồi tôi bị Thiết Ngưng Hương kéo vào văn phòng.
“Đàn chị à, em còn lấy lời khai gì nữa hả?” Tôi ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhìn Thiết Ngưng Hương lấy một món đồ từ trong ngăn kéo ra: “Điện thoại này đối với anh rất quan trọng, đúng không?”
Đó là chiếc điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng được cất trong túi vật chứng. Thiết Ngưng Hương đang cầm nó trong tay, vẻ mặt phức tạp.
Trong buổi livestream tại Khu vui chơi Tân Thế Kỷ, cô ấy biết tôi đang làm việc bán thời gian tại một nền tảng livestream nào đó. Khi ấy, cô ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Thế nhưng mà, tin nhắn thông báo livestream cuối cùng của Âm Gian Tú Tràng vẫn chưa bị xóa. Chắc chắn là sau khi xem xong, Thiết Ngưng Hương đã bắt đầu nghi ngờ tôi.