Ngay tức khắc, trại tù binh biến thành một nồi cám heo.
Người Đảng Hạng ngồi trên ngựa chiến điên cuồng chém giết, quân Đức Ninh sợ hãi ôm đầu bỏ chạy, những người Hán nô hoang mang không biết nên làm gì...
“Đứng lại hết cho ta!”
Advertisement
Trương Khải Uy túm lấy một tên lính đang bỏ chạy và gầm lên: “Dao của ngươi đâu, nhặt lên đánh đi chứ!”
Binh lính đang vội bỏ chạy, lập tức đẩy tướng quân của mình ra, quay đầu chui vào trong rừng cây.
Advertisement
“Đội chấp pháp đâu, bắt hết đám khốn này lại, ông đây phải lột da bọn chúng!”
Trương Khải Uy giận dữ gầm lên.
Nhưng đáng tiếc, bên cạnh hắn lúc này chỉ còn lại vài trợ tá, đội chấp pháp đã cao chạy xa bay từ sớm rồi.
“Tướng quân, mau đi thôi, nếu không đi thì sẽ không kịp đâu”.
Trợ tá dắt theo một con ngựa chiến, đẩy Trương Khải Uy lên, sau đó quật dây thừng vào mông ngựa.
Ngựa chiến lao đi như điên.
Chủ tướng bỏ chạy, đồng nghĩa với việc Đức Ninh Quân đã hoàn toàn bị đánh tan.
Trương Khải Uy quay đầu lại nhìn doanh trại một lần, vô vàn cảm xúc trào dâng trong người.
Thiết Lâm Quân là nền tảng thực lực của Khánh Hoài, Đức Ninh Quân cũng là nền tảng thực lực của hắn.
Vốn dĩ còn tưởng rằng theo Thiết Lâm Quân tới Thanh Thủy Cốc đánh trận, kiếm chút công lao. Ai ngờ chưa thu hoạch được gì ngược lại còn bị đào hố chôn thây.
Đường đường là 3000 quân Đức Ninh không ngờ lại bị đám kỵ binh Đảng Hạng đã bị bỏ đói mấy ngày đánh cho tan tác.
Trương Khải Uy càng nghĩ càng thấy ấm ức.
Vì sao Thiết Lâm Quân giết người Đảng Hạng dễ dàng như chặt rau bổ dưa vậy, còn Đức Ninh Quân của hắn khi gặp người Đảng Hạng, tình huống lại bị đảo ngược chứ?
Đúng rồi, đều là vì người tên là Kim Phi đó.
Trước đây khi Khánh Hoài chỉ huy Thiết Lâm Quân cũng không dám đối đầu trực diện với kỵ binh Đảng Hạng.
Mãi cho đến khi Kim Phi chỉ huy Thiết Lâm Quân mới giành được thắng lợi to lớn sau đó.
Bị kỵ binh Đảng Hạng đánh bại không hề mất mặt, bởi vì trong Đại Khang triều đường, số tướng quân bị người Đảng Hạng đánh bại nhiều vô số kể.
Nhưng bây giờ có Kim Phi thì đã khác rồi.
Kim Phi đánh thắng trận, bắt được tù nhân, kết quả cho hắn trông coi tù nhân mà cũng để làm mất, trước tình huống này, hắn nghiễm nhiên trở thành kẻ ăn hại.
Quay về làm sao giải thích với Phạm tướng quân đây?
Làm sao giải thích với người nhà đây?
Làm sao giải thích với Hoàng Đế đây?
Lúc này, trong lòng Trương Khải Uy đột nhiên dâng lên cảm giác căm hận Thiết Lâm Quân, căm hận Kim Phi.