Mục lục
Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhị thúc, thúc phải làm chủ cho cháu!”  

Mẫu Lão Hổ khóc xé tâm can.  

“Sương Nhi yên tâm, ta nhất định sẽ chém bọn chúng ra thành trăm mảnh!”  

Nhìn thấy Mẫu Lão Hổ bị treo trên cây, váy rách tả tơi, hai mắt quận trưởng liền đỏ lên: “Người đâu, mau đưa Sương Nhi xuống”.  

Mấy tên binh phủ lập tức chạy về phía Mẫu Lão Hổ.  

Nhưng đúng lúc này, Kim Phi dịch sang vài bước, chặn phía trước Mẫu Lão Hổ.  

Lão Lưu nhanh chóng dẫn theo các cựu binh đi theo phía sau, lạnh lùng nhìn đám binh phủ.  

Các cựu binh đều đã từng trải qua chiến tranh rửa tội, gần đây lần lượt tiêu diệt mấy hang thổ phỉ, khí thế của bọn họ không phải là thứ mà đám binh phủ chỉ biết giễu võ giương oai ở quận thành có thể so sánh được.  

Mấy tên binh phủ sững sờ, lần lượt dừng lại, quay đầu nhìn về phía quận trưởng.  

“Tiểu tử, vốn định để ngươi sống thêm một lúc, đợi khi cứu Sương Nhi xuống rồi sẽ từ từ giày vò ngươi, không ngờ ngươi lại nóng lòng muốn chết như vậy, vậy ta sẽ toại nguyện cho ngươi!”  

Quận trưởng nghiến răng, liếc nhìn Kim Phi một cái, phẫn nộ gầm lên: “Đô úy Tiêu, còn không mau dẫn người bắt mấy tên mưu đồ phản nghịch này đi!”  

“Mưu đồ phản nghịch? Tâm tư đúng là ác độc đấy!”  

Kim Phi nghe vậy hai mắt không khỏi nheo lại.  

Ở thời đại phong kiến, mưu đồ phản nghịch là tội nặng nhất, sẽ bị chu di cửu tộc!  

Quận trưởng đã ụp cái nồi này lên đầu y vậy thì không chỉ đơn giản là muốn giết người, mà là muốn chu di cửu tộc!  

“Rõ!”  

Một vị tướng trẻ tuổi mặc áo giáp lập tức phất tay, tập hợp binh lính!  

“Kết trận!”  

Đại Lưu hạ lệnh, các cựu binh lập tức tạo thành đội hình chiến đấu.  

Bốn cựu binh cầm trường đao ở phía trước, những người còn lại cầm theo cung nỏ ở phía sau.  

“Bọn chúng có cung nỏ!”  

Quận trưởng vừa nhìn thấy cung nỏ, sắc mặt lập tức thay đổi, vô thức trốn phía sau gia nô, giày rơi mất một chiếc.  

Mấy tên binh phủ lúc đầu càng thảm hại hơi, sợ tới mức ôm đầu lao vào đám thường dân đứng xung quanh.  

Không phải do quận trưởng nhát gan mà là do xã hội Đại Khang rất loạn, rất nhiều người dân không sống tiếp được nữa quyết định chết chùm, kéo theo các thế lực quan lớn cùng chết theo.  

Hai năm trước, con trai quận trưởng quận thành kế bên bắt một cô gái trên đường phố, bốn người ca ca của cô ấy liền nhân lúc cả nhà quận trưởng ra ngoài đi dự tiệc, chém chết tất cả bọn họ.  

Ngay lập tức đám quan viên xung quanh đều chìm trong sợ hãi, nhìn thấy cung nỏ, quận trưởng có thể không sợ được sao?  

“Đô úy Tiêu, còn ngây ra đấy làm gì, mau ra tay đi!”  

Sau khi ổn định lại tinh thần, quận trưởng cuối cùng đã nhận ra mình đã sơ suất, tức quá hóa giận liền hét: “Nếu như kẻ nào dám phản kháng, gi ết chết không tha!”  

“Rõ!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK