“Vậy ta sẽ phải đến tiền tuyến à?”
“Đương nhiên rồi, thống soái phải ở trong doanh trại, không được phép rời trại”.
“Vẫn không thoát được…”
Advertisement
Kim Phi thở dài.
Y đến Vị Châu là để lấy tiếng, ai ngờ rằng cuối cùng vẫn phải đến tiền tuyến.
Advertisement
Nhưng chuyện đã đến nước này thì nghĩ nhiều cũng vô ích. Y hỏi thêm:
“Khi nào người Đảng Hạng sẽ tấn công lần nữa?”
“Cái này khó mà đoán được, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công. Trước khi hôn mê, Hầu gia đã đoán rằng nhiều nhất không quá ba ngày”.
“Còn lưới thép gai không?”
“Đã dùng hết rồi”.
“Trong vòng hai ba ngày không thể làm đủ dây thép”.
Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi nói với Chung Ngũ đang ngồi xổm bên cạnh: “Đi gọi Mãn Thương đến đây, dắt thêm hai con ngựa nữa, chúng ta đến Thanh Thủy Cốc một chuyến”.
“Rõ!”
Chung Ngũ nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nếu đã phải ra tiền tuyến thì phải càng nhanh càng tốt, như vậy cũng có thể tìm ra cách.
Trong một hai ngày, chắc chắn không kịp làm dây thép, y chỉ có thể đích thân ra tiền tuyến xem xét tình hình, xem có cách nào tạm thời xoa dịu tình hình hay không.
Y không chắc có thể đẩy lùi người Đảng Hạng, chỉ cần trì hoãn một thời gian là được.
Đợi lò sứ sẵn sàng là có thể sản xuất hàng loạt cung nỏ.
Trước khi súng ra đời, đây mới là kẻ thù mạnh nhất chống lại kỵ binh.
Đến lúc đó, kỵ binh Đảng Hạng sẽ không còn đáng sợ nữa.
Công việc chính của Tương Tác Doanh gần đây là cải tạo lò luyện gang và chế tạo dây thép, những người này đều đã được học từ Kim Phi, cố gắng có thể làm tốt.
Sau khi giao lại Tương Tác Doanh cho Mãn Thương, và giao phó thêm một số chuyện, Kim Phi vội vàng lên đường cùng Chung Ngũ đến Thanh Thủy Cốc.
Thiểm Bắc có một dãy núi là ranh giới tự nhiên giữa Đại Khang và Đảng Hạng.
Cách phía Bắc thành Vị Châu hai mươi dặm, trong dãy núi này có một hẻm núi, chính là Thanh Thủy Cốc.