"Tất cả là nhờ Phi ca!"
Những người đàn ông khác cũng phụ họa theo.
Kim Phi mỉm cười và đi đến giao lộ với Thiết Chùy.
Advertisement
Đội hộ vệ cũng vừa đến nơi.
Nằm giữa chiếc xe đẩy quả thật là Hổ Tử.
Advertisement
"Phi ca, Thiết Chùy huynh, sao hai người lại ở đây?"
Lưu Thiết, trưởng nhóm hỏi.
Thường thì Kim Phi hoặc ở trong xưởng dệt hoặc trong xưởng luyện gang, hiếm khi đến cổng làng.
"Tiên sinh nói giờ chắc các ngươi cũng về rồi, dẫn chúng ta đến xem Hổ Tử thế nào".
Thiết Chùy vội vàng nói.
"Hổ Tử, ngươi cũng có trọng lượng lắm, Phi ca vì ngươi mà tự mình đến cổng làng đón đấy".
Những người đàn ông trong đội hộ tống cười trêu ghẹo.
Cũng có chút ấm áp trong lòng.
Hổ Tử bị thương, Kim Phi không chỉ trả tiền đi khám bệnh mà còn đưa cho vợ hắn một số tiền lớn, để Hổ Tử yên tâm hồi phục.
Khi trở về, còn đích thân đưa mọi người đến tận cổng làng để đón.
Có thể tìm đâu ra một ông chủ tốt như vậy chứ?
Những người khác còn nghĩ như vậy, là người trong cuộc, Hổ Tử càng là kích động, nước mắt lưng tròng, chống đỡ muốn ngồi dậy.
Kim Phi không khỏi tức cười nhìn Thiết Chùy.
Thằng này trông ngớ ngẩn nhưng không ngờ lại rất biết nói chuyện.
Chẳng trách Trương Lương lại sắp xếp tên này làm thân vệ cho y.
Biết rõ là Thiết Chùy giúp mình mua lòng người, Kim Phi đương nhiên sẽ không phá vỡ bầu không khí, y bước tới xe cười, đè Hổ Tử xuống: "Thế nào rồi?"
"Phi ca, ta không sao".
Hổ Tử nói: "Ta đã nói với Thiết Tử huynh rồi, lấy cho ta một đôi nạng, ta nhảy về là được rồi, huynh ấy còn nhất quyết bắt ta ngồi xe, người nào không biết còn tưởng ta chết rồi kìa".
"Hổ Tử, giờ ta lấy cho ngươi ngay một đôi nạng, xem ngươi có nhảy về được không"
Lưu Thiết tức giận nói: "Sướng còn sỹ".
"Thiết Tử huynh, huynh nhìn đã kéo xe đến tận cổng làng rồi. Nếu ta nhảy về thì có phải phí sức anh em không?"
Hổ Tử gãi đầu nói.
"Hổ Tử, mẹ ngươi còn ở nhà chờ, mau trở về đi, đừng để cho bà ấy lo lắng".