Mục lục
Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Y chạy từ Kim Xuyên xa xôi đến Vị Châu để làm gì cơ chứ?  

Chẳng phải chỉ vì công lao và tước vị sao?  

"Đại Khang và Đảng Hạng đã chiến đấu nhiều năm như vậy. Đây là lần chiến thắng toàn diện đầu tiên. Đó là một chiến tích đủ để đi vào lịch sử. Bệ hạ nhất định sẽ phong tước vị cho tiên sinh".  

Advertisement

Khánh Hoài nói một cách tự tin: "Tiên sinh cứ yên tâm đi".  

Kim Phi gật đầu, lòng cũng đã có phần yên tâm.  

"Tiên sinh, đi theo ta đến thăm Phạm tướng quân một chút, mấy ngày nay ngài ấy toàn khen tiên sinh thôi".  

Advertisement

Khánh Hoài đưa Kim Phi đi vào lều của Phạm tướng quân.  

Khi vừa bước vào, y thấy Lý Kế Khuê đang ngang nhiên ngồi trên ghế cho khách.  

Mặc dù bị dây thừng trói chặt tay chân, nhưng hắn không hề căng thẳng, trông hắn không giống một tù nhân, mà giống một người khách đến thăm hơn.  

"Phạm tướng quân, tại sao hắn lại ở đây?"  

Khánh Hoài khẽ cau mày.  

"Lý Kế Khuê là hoàng tộc của người Đảng Hạng, vẫn phải có cấp bậc lễ nghĩa".  

Phạm tướng quân nói: "Đây là quy tắc".  

Đây là thời đại hoàng quyền, không thể coi thường uy quyền của hoàng tộc, đây là quy tắc mặc định của tất cả các hoàng tộc.  

"Kim tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi".  

Tướng quân khi nhìn thấy Kim Phi, lập tức chắp tay nói: "Lần trước gặp mặt ta có mắt như mù. Ta không biết tiên sinh đại tài nên đã xem thường tiên sinh, giờ ta tạ lỗi với tiên sinh!"  

"Phạm tướng quân nói đùa rồi, tiểu sinh chỉ là người của giới thư sinh thôi, gì mà đại tài chứ?"  

Kim Phi mỉm cười và xua tay.  

"Chỉ với một vài thủ thuật, tiên sinh đã bẫy được hàng chục ngàn quân của người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, và phong tỏa nơi đó chỉ với vài trăm người, khiến người Đảng Hạng không thể rút lui. Nếu những chiến lược này không được gọi là đại tài thì ai còn xứng với danh xưng đó nữa?"  

Phạm tướng quân ngưỡng mộ.  

"Ngươi nói cái gì? Trên núi Thanh Thủy chỉ có mấy trăm người?"  

Lý Kế Khuê lớn tiếng đứng lên, vẻ mặt không thể tin được.  

Những ngày qua, hàng nghìn thành phần ưu tú của người Đảng Hạng đã chết trên đường mòn ở núi Thanh Thủy và Thanh Thủy Cốc.  

Vậy mà, lúc này Phạm tướng quân lại nói rằng trên núi Thanh Thủy chỉ có vài trăm người, thế thì sao mà hắn không sốc cho được?  

Nếu người thanh niên trước mặt hắn thực sự mạnh như vậy, tại sao trước đó hắn không thể bảo vệ Thanh Thủy Cốc, còn bị đánh lui lên núi Thanh Thủy?  

Nghĩ đến điều này, Lý Kế Khuê đột nhiên hiểu ra

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK