Vĩnh An Quân đã tập hợp được sáu phương trận, An Túc Quân mới tập hợp được hai cái.
Tuy nhiên những phương trận này đều là do những binh lính lão làng tạo thành, tốc độ phản ứng cũng được coi là nhanh, vừa nhìn là biết người Đảng Hạng sẽ vòng qua hai bên, chỉ huy của hai phương trận không cần lệnh của Đinh Vân Phi, lập tức học theo Vĩnh An Quân, đối lưng lại với nhau.
Advertisement
Cái cuối cùng cách hai cái này hơi xa, nằm sát bên cánh trái của phương trận Vĩnh An Quân.
Advertisement
Còn về những binh lính chưa kịp hợp trận thì thảm rồi, kỵ binh Đảng Hạng ầm ầm lao tới, lao vào đám đông.
Ngựa chiến phi nước đại, lực tạo thành hoàn toàn không hề kém so với xe hơi.
Giống như một bầy sói lao vào trong rừng thỏ, kỵ binh Đảng Hạng không cần vung dao chém giết, chỉ riêng một cuộc tấn công tập thể, binh lính An Túc và Vĩnh An chưa kịp hợp trận đã bị ngựa đạp chết hàng trăm người.
Nhóm kỵ binh đông đúc muốn quay đầu lại cũng không dễ dàng gì, khi đội kỵ binh lao vào đám binh lính của đội liên quân không lập tức dừng lại mà tiếp tục lao về phía trước, chuẩn bị quay đầu từ xa và quay trở lại..
Việc này giúp cho đội liên quân có thêm một khoảng thời gian.
Tuy nhiên, đội hình của đội liên quân đã bị phân tán, Vĩnh An Quân bị kẹp ở giữa An Túc Quân, An Túc Quân cũng bị trộn lẫn với Vĩnh An Quân.
Việc huấn luyện không giống nhau, hoàn toàn không có khả năng liên kết đội hình.
“Còn ngây ra đấy làm gì, còn không mau cầm tre chĩa về phía sau đi!”
Trình Bằng lo lắng hét lên.
Thật không may, chiến trường tràn ngập tiếng vó ngựa và tiếng hú hét, quá nhiều tiếng động, các binh truyền lệnh cũng tản ra, không ai có thể nghe thấy mệnh lệnh của ông ấy.
Trình Bằng thấy vậy, cũng không kịp quan tâm nhiều nữa, kéo Đinh Vân Phi đã bị dọa cho ngây ngốc lên ngựa, thúc ngựa như bay đến chỗ phương trận đã được tập hợp.
Lúc này kỵ binh Đảng Hạng đã hoàn thành việc quay đầu, lại quay trở lại.
Mặc dù bọn họ không nghe thấy mệnh lệnh của Trình Bằng, nhưng một số binh lính lão luyện đã kịp phản ứng lại, trong lúc bản năng sinh tồn phát huy mãnh liệt, một số người nhặt những thanh tre nhọn lên, ba năm người, hoặc mười mấy người, tạo thành một phương trận nhỏ, cắm thanh tre xuống đất, chĩa về phía kỵ binh Đảng Hạng.
Nhưng xét cho cùng, binh lính ở gần xe lớn đã ít, đa phần đầu óc còn đang mơ hồ, nháo nhào chạy loạn như đám ruồi không đầu.
Kỵ binh theo nhóm không dám tùy ý xoay chuyển, nếu không sẽ dễ gây ra va chạm, có thể xảy ra sự cố giẫm đạp quy mô lớn.
Vì vậy kỵ binh khi đối mặt với những thanh tre nhọn chỉ đành cắn răng đạp qua.
Kết quả có thể tưởng tượng được, người may mắn đạp trúng khúc tre cong queo thì thoát nạn, còn người xui xẻo thì bị đâm thấu xương.
Khi đội kỵ binh lao qua lại lấy đi mạng sống của mấy trăm binh lính Đại Khang.
Nhưng sau khi xuyên qua đám đông hỗn loạn, bọn chúng đều ngây người ra.