"Tiên sinh?"
Phạm tướng quân nhận thấy Khánh Hoài đang nhìn Kim Phi, cũng nhìn theo.
Trong số các tướng lĩnh của Đại Khang, Khánh Hoài là vị tướng mà Phạm tướng quân hâm mộ nhất và cũng hiều rõ nhất.
Đây là lần đầu tiên Khánh Hoài coi trọng một người đến vậy.
Người thanh niên trước mặt cao gầy, như thể không có gì đặc biệt.
Phạm tướng quân đang đánh giá Kim Phi, và Kim Phi cũng đang nhìn ông ấy một cách tò mò.
Khi trò chuyện với các thị vệ lúc chiều, Kim Phi đã nghe qua về vị Phạm tướng quân này.
Đây là một đại lão thực sự.
Khánh Hoài cũng là tướng quân, nhưng chỉ là Ngũ phẩm Ninh Viễn tướng quân, còn Phạm tướng quân là Nhị phẩm Trấn quân đại tướng quân, địa vị trong quân đội của ông ấy không thua kém gì cha của Khánh Hoài, Khánh Quốc công.
Kinh nghiệm của vị tướng quân này cũng là huyền thoại, xuất thân trong gia đình quyền quý, trước 30 tuổi đã làm quan văn, những năm gần đây, người Khiết Đan và người Đảng Hạng từng bước ép sát, Phạm tướng quân không thể làm ngơ được nữa, liền lên đơn tố cáo các tướng quân trấn thủ biên cương, cho rằng họ ăn không ngồi rỗi, lười biếng.
Các vị tướng không giỏi chiến đấu trên chiến trường, nhưng họ đều là cao thủ trong mấy cuộc chiến trên triều đình.
Hai bên cãi qua cãi lại, cuối cùng các vị tướng đó đã ép Phạm tướng quân: Ông giỏi thì ông lên đi!
Phạm tướng quân cũng là một người nóng tính.
Sau đó ông ấy gác bút nhập ngũ và bắt đầu lên đường tòng quân.
Nhà họ Phạm cũng là một gia tộc lớn ở thủ đô, được sự ủng hộ của nhà họ Phạm, Phạm tướng quân không nói là bất khả chiến bại, nhưng ông ấy đã trở thành một trong số ít tướng lĩnh ở Đại Khang có thể đối đầu với người Đảng Hạng và người Khiết Đan.
Những năm gần đây, tiếng nói của nhân dân đối với cuộc kháng chiến ngày càng lớn hơn, địa vị của Phạm tướng quân đại diện cho phái chủ chiến cũng ngày càng cao.
Lần này, ông ấy bất chấp mọi ý kiến, có được ấn soái của thống soái trấn giữ phía Tây.
"Tiểu sinh bái kiến tướng quân!"
Kim Phi hơi cúi đầu và chào vị tướng huyền thoại.
Phạm tướng quân đã ở trong triều đình nhiều năm, đương nhiên ông ấy sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, mặc kệ ông ấy có ấn tượng thế nào về Kim Phi, nếu Khánh Hoài đã coi trọng y thì tất nhiên không phải hạng tầm thường.
Ông ấy nở nụ cười rất thân thiện và gật đầu.
"Thưa tướng quân, Kim tiên sinh là một tài năng lớn mà ta đã gặp ở Kim Xuyên, rất có tài trong việc chế tạo đồ thủ công, ta chuẩn bị giao Tương Tác Doanh của Thiết Lâm Quân cho tiên sinh".
Khánh Hoài giải thích: "Khi thu xếp xong cho tiên sinh, ta sẽ đến chỗ Thiết Lâm Quân ngay lập tức".
"Hóa ra chỉ là một người thợ thủ công…"
Ban đầu Phạm tướng quân còn có chút kỳ vọng vào Kim Phi, nghĩ rằng đó là một cao nhân mà Khánh Hoài tìm được.
Nhưng sau khi nghe những gì Khánh Hoài nói, ông ấy không khỏi có chút thất vọng.
Một thợ thủ công có giỏi đến đâu thì cũng làm được gì chứ?
Chỉ đơn giản là chế tạo được áo giáp cứng hơn một chút, binh khí rắn hơn một chút thôi mà.
Đảng Hạng và Đại Khang tập hợp hàng chục nghìn binh sĩ ở biên giới.
Điều cần ở đây là sỹ khí và chiến lược.
Một người thợ thủ công không thể thay đổi được bất cứ điều gì đâu.
Phạm tướng quân ngay lập tức mất hứng thú với Kim Phi, bàn giao lại vài chuyện với Khánh Hoài rồi rời đi.
Khánh Hoài nhận thấy rằng thái độ của Phạm tướng quân đối với Kim Phi có phần khinh thường và chiếu lệ, liền giải thích:
"Trận chiến này rất quan trọng.
Phạm tướng quân là thống soái trấn giữ phía Tây.
Ngài ấy có rất nhiều việc phải làm.
Áp lực rất cao.
Tiên sinh đừng trách".
Thực tế đúng là như vậy, nếu không phải vị trí của Thiết Lâm Quân cực kỳ quan trọng, lại nghe nói Hà Minh Khâm đã rời trại mà không được phép đi tìm Khánh Hoài, ông ấy lo lắng rằng Thiết Lâm Quân sẽ mất kiểm soát nên không thể đích thân đi một chuyến.
"Không có gì".
Kim Phi cười lắc đầu: "Ngài không phải đang vội đến chỗ Thiết Lâm Quân sao? Chúng ta đi Tương Tác Doanh đi".
Kiếp trước khi đi làm thêm, không biết bao nhiêu lần bị người khác mắng rồi, chỉ vì vài câu nói của Phạm tướng quân sao có thể làm y suy sụp tinh thần được chứ?
Khánh Hoài quả thực rất nóng lòng muốn lên tiền tuyến để xem Thiết Lâm Quân đã bị tên khốn Hà Minh Khâm dày vò thành ra thế nào rồi, hắn lập tức cất bản đồ và đưa Kim Phi ra khỏi thư phòng.
Trình độ tôi luyện của Đại Khang còn hạn chế, vũ khí của binh lính có tỷ lệ sát thương rất cao, công việc chính của Tương Tác Doanh là sửa chữa vũ khí hư hỏng của binh lính.
Tương Tác Doanh cần lò luyện kim loại, vì vậy Tương Tác Doanh không đặt cùng chỗ với doanh trại quân đội, mà sẽ chọn một nơi an toàn để đóng trại.
Những vũ khí bị hư hỏng trong quân doanh sẽ được gửi đến hàng tháng, sau khi sửa xong sẽ được gửi trả về.
Tương Tác Doanh của Thiết Lâm Quân cách nhà Khánh Hoài không xa, không cần cưỡi ngựa, ra ngoài rẽ một cái là đã đến rồi.
Kể từ khi người Đảng Hạng bắt đầu xâm phạm biên giới, người ở thành phố Vị Châu ngày càng ít đi, những người có chút quan hệ đều đã đến Trang nguyên với người thân.
Đất không có giá trị, Tương Tác Doanh chiếm một diện tích lớn, tiếng đinh đinh vang lên không ngớt.
"Hầu gia, ngài cuối cùng đã trở lại!"
Khi giáo úy nhìn thấy Khánh Hoài, anh ta đã quỳ xuống vì phấn khích.
Trong thời gian Khánh Hoài vắng mặt, Tương Tác Doanh bị Hà Minh Khâm dày vò không ít.
"Đây là Kim tiên sinh.
Sau này huynh ấy sẽ phụ trách Tương Tác Doanh.
Tất cả các ngươi phải tuân theo mệnh lệnh của huynh ấy, nếu ai dám giở trò, đừng trách ta không niệm tình xưa!"
Khánh Hoài đẩy Kim Phi về phía trước: "Chung Ngũ, ngươi ở lại đây giúp tiên sinh, nếu có ai không tuân mệnh, giết tại chỗ”.
"Hầu gia, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ phối hợp hết sức với Kim đại nhân".
Sau khi giáo úy trấn an Khánh Hoài, anh ta quay lại và quỳ lạy Kim Phi: "Thuộc hạ Lưu Dương tham kiến Kim đại nhân".
Kim Phi vẫn chưa quen với việc quỳ gối, vì vậy y đã đưa tay ra và kéo giáo úy lên: "Ta mong về sau Lưu đại nhân sẽ hỗ trợ ta".
"Kim đại nhân, chỉ cần dặn dò, tiểu nhân quyết không từ chối".
Giáo úy vỗ ngực bồm bộp.
"Vậy thì hãy kể cho ta nghe về Tương Tác Doanh trước đi".
Kim Phi thản nhiên nói.
"Tương Tác Doanh hiện có 30 quân phòng, 49 thợ thủ công, 72 tạp dịch, ba lò luyện sắt, và một lò sứ…"
Giáo úy còn chưa kịp giới thiệu xong thì đã bị Khánh Hoài cắt ngang: "Tương Tác Doanh xây lò sứ khi nào vậy?"
"Bẩm Hầu gia, bốn tháng trước, Hà tướng quân không biết nghe ai nói đất từ Tán Kim Cốc bên ngoài thành Vị Châu rất thích hợp để làm đồ sứ, nên đã ra lệnh cho thuộc hạ và Tương Tác Doanh xây lò sứ trong vòng một tháng ...!"
Nói đến đây, giáo úy mắt ươn ướt: "Thuộc hạ không biết xây lò sứ như nào, cuối cùng cũng tìm được một lão sư, xây trễ một ngày, Hà tướng quân đã đánh thuộc hạ ba mươi roi, suýt nữa thì đánh chết thuộc hạ ...!"
"Vớ vẩn, Tương Tác Doanh không lo tu sửa vũ khí, xây lò sứ làm cái gì? Đi tháo dỡ cho ta!"
Khánh Hoài rất tức giận với Hà Minh Khâm.
"Vâng!"
Giáo úy cũng đầy oán hận đối với cái lò sứ này, vừa đồng ý liền định đi gọi người đến tháo dỡ lò sứ.
"Chờ đã, đừng dỡ!"
Kim Phi nghe đến lò sứ hưng phấn vỗ đùi, nhanh chóng ngăn giáo úy đang chuẩn bị chạy đi.
Đây là bảo bối, không được dỡ.
"Cái này……"
Giáo úy nhìn Khánh Hoài rồi nhìn Kim Phi, vẻ khó xử.
Một người bảo phá, một người bảo không, nghe ai bây giờ?
Theo lý thuyết Khánh Hoài là chỉ huy tối cao của Thiết Lâm Quân, nên nghe hắn, nhưng quan to chưa chắc bằng quan gần, chưa kể Khánh Hoài cũng giải thích rằng Kim tiên sinh sẽ tiếp quan Tương Tác Doanh, anh ta cũng vừa đồng ý chỉ nghe lệnh Kim tiên sinh, giờ lại đổi giọng thì về sau làm ăn thế nào được nữa?
Làm thế nào bây giờ?.
Danh Sách Chương: