Mục lục
Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao cũng rất nhiều người có tiền, trong nhà nuôi không ít gia nô, nhà họ Chu cũng không ngoại lệ.  

Một khi nhà họ Chu bị dồn ép đến bước đường cùng, cựu binh chính là lá chắn mà Kim Phi dùng để áp chế nhà họ Chu.  

Nhưng Quảng Nguyên lại lớn hơn huyện phủ Kim Xuyên, đa số các cựu binh đều là lần đầu đến đây, bảo họ tìm người chắc chắn là không được, ngay cả đường đi ra sao cũng không quen thuộc thì có khả năng bị lạc trước khi tìm được Đường Tiểu Bắc rồi.  

Không có manh mối, dù y có kéo người cả làng Tây Hà đến Quảng Nguyên cũng vô dụng.  

Không làm tổn hại đến kẻ địch như đấm một cú thật mạnh vào không khí, ngược lại có khả năng còn làm mình bị thương.  

“Tiên sinh, ta bảo A Mai đi thông báo cho tất cả tai mắt ở Quảng Nguyên, bảo họ đi tìm Tiểu Bắc”.  

Thấy dáng vẻ sầu muộn của Kim Phi, Khánh Mộ Lam đề nghị.  

“Chỉ như thế cũng không đủ”, Kim Phi lắc đầu: “Vẫn phải huy động lực lượng quần chúng”.  

“Huy động lực lượng quần chúng?”, Khánh Mộ Lam khó hiểu hỏi: “Là sao?”  

“A Mai, bảo người đi viết thông cáo, treo thưởng cho ai có manh mối vẻ Tiểu Bắc và người đeo mặt nạ, nếu manh mối của ai cung cấp có thể giúp chúng ta tìm được Tiểu Bắc thì thưởng ba trăm lượng. Nếu đưa Tiểu Bắc về an toàn thì thưởng một ngàn lượng”.  

Kim Phi đứng dậy nói.  

Người đi qua phải lưu lại bóng dáng, chim bay qua phải có tiếng, con người là động vật quần cư, dù động tác của tay chân có sạch sẽ, chỉ cần từng đi qua chắc chắn sẽ để lại dấu vết.  

Tai mắt của nhà họ Khánh có nhiều thì có thể có được bao nhiêu?  

Sức mạnh quần chúng mới là vô tận.  

“Ý tưởng này của tiên sinh đúng là tuyệt vời!”  

Mắt Khánh Mộ Lam sáng bừng lên: “Thù lao cao như vậy, lại không cần mạo hiểm, ta tin rằng thông báo được dán đi, chín mươi chín phần trăm người dân toàn thành đều sẽ trở thành tai mắt của tiên sinh!”  

Chẳng mấy chốc, Đại Lưu mang theo một xấp thông báo tìm đến Tiêu đô úy.    

Sau đó từng tốp phủ binh cầm thông báo đi dán khắp nơi trên toàn thành.  

Đa số người dân đều không biết chữ, phủ binh dán xong thông báo cũng không rời đi luôn mà đứng sang bên cạnh.  

“Quân gia, trên thông báo này viết cái gì vậy?”  

Có người dân to gan lấy hết dũng khí hỏi: “Là triều đình muốn giảm thuế má rồi sao?”  

Tin tức phía bắc đánh trận dần truyền tới Xuyên Thục theo chặng đường trở về của cựu binh giải ngũ, một số người dân đã biết lần này triều đình đánh thắng nên đều đang mong ngóng thông tin triều đình giảm nhẹ sưu thuế.  

Đáng tiếc là bọn họ lại thất vọng.  

Thuế của năm tới không những không giảm bớt mà ngược lại có thể còn tăng thêm.  

“Không phải, đây là lệnh treo thưởng”.  

Phủ binh lớn tiếng nói: “Tiểu Bắc cô nương sáng hôm qua bị một người đeo mặt nạ bắt cóc ở chỗ môi giới, Kim tiên sinh hiện đang treo thưởng thu thập manh mối, nếu như manh mối ai cung cấp hữu dụng, giúp đỡ tìm được Tiểu Bắc cô nương thì Kim tiên sinh sẽ thưởng ba trăm lượng bạc. Nếu như ai có thể đưa Tiểu Bắc cô nương trở về trong tay Kim tiên sinh an toàn thì sẽ thưởng một nghìn lượng bạc! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK