"Anh ta nói, ngài là tướng quân mạnh nhất thiên hạ, bảo ta đến học hỏi ngài".
Khánh Mộ Lam nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ theo ngài học, học xong sẽ lên biên giới giết giặc, báo quốc!"
"Cô thật sự muốn ở lại à?"
Advertisement
Kim Phi bất lực xoa lông mày.
Khánh Hoài đã gửi một bà cô cho y.
Khánh Hoài cũng biết rằng mình đuối lý, liên tục xin lỗi Kim Phi trong bức thư, nhờ Kim Phi giúp đỡ.
Advertisement
Đây là lần đầu tiên Kim Phi thấy Khánh Hoài nói chuyện với người khác với giọng điệu khiêm tốn như vậy, với tình bạn giữa hai người, dù khó khăn đến đâu thì Kim Phi cũng phải tiếp tục chuyện này.
"Sao lại vò đầu, ngài không vừa ý sao?"
Khánh Mộ Lam lạnh lùng nhìn Kim Phi bằng một đôi mắt to.
"Cô nương, không phải ta không vừa ý, chỉ là sợ cô không chịu được khổ thôi!"
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam với ánh mắt dò xét, lắc đầu nhẹ.
Người thì cũng đã đến rồi, Kim Phi cũng không dám để Khánh Mộ Lam tùy tiện rời đi.
Nếu cô ấy lẻn ra biên giới, biết giải thích thế nào với Khánh Hoài đây?
Đối với một người như Khánh Mộ Lam, khích tướng là cách tốt nhất.
Nghe Kim Phi nói vậy, Khánh Mộ Lam nổi khùng lên: "Ta còn tưởng Kim tiên sinh là cao nhân cơ, nhưng hóa ra cũng chỉ là loại xem thường phụ nữ thôi!"
"Ta không coi thường phụ nữ, ngược lại, ta còn nghĩ phụ nữ có thể nắm giữ nửa bầu trời. Phụ nữ có thể làm nhiều việc tốt hơn nam giới, chẳng hạn như quay sợi tơ, e rằng hai người đàn ông không bằng một người đàn bà đâu".
Kim Phi nói: "Cô vừa đến nên có thể không biết, trong xưởng này, tất cả đều là phụ nữ..".
Còn chưa kịp nói xong, đã bị Khánh Mộ Lam cắt ngang: "Ta không tới học quay tơ, ta muốn đánh nhau!"
"Nghe ta nói xong đã".
Kim Phi nói: "Ta không phân biệt đối xử với phụ nữ, nhưng ta nghĩ rằng có sự khác biệt về thể chất giữa nam và nữ, có những việc thực sự không phù hợp với phụ nữ. Ví dụ, trong quân đội, thể lực của phụ nữ không tốt bằng đàn ông …"
"Ai nói ta kém cỏi hơn nam nhân!"
Khánh Mộ Lam rút kiếm ra và nói: "Chúng ta đọ sức đi?"
"Thu lại đi, ta là kẻ đọc sách, cô khua múa cái gì thế?"
Kim Phi lùi lại hai bước, bất lực nói: "Vì nể mặt Khánh Hoài, với cả cô đã quyết tâm ở lại, cũng không phải không thể nhưng phải nói trước, nếu cô không đạt yêu cầu của ta thì ngoan ngoãn về học nữ công đi, đừng có chạy loạn lên".
"Ngài nói xem, yêu cầu của ngài là gì?"
"Gần đây, ta tình cờ đang huấn luyện một nhóm cựu binh, tất cả đều là cựu binh của Thiết Lâm Quân. Các cô vừa mới đến hôm nay, nhưng từ sáng mai, các cô sẽ tập luyện với các cựu binh. Nếu các cô không thể theo kịp nhịp huấn luyện của các cựu binh, đừng trách ta không nể mặt Khánh Hoài”.