Sắc mặt Phạm tướng quân trắng bệch, ra hiệu cho binh lính khiêng trinh sát đi.
Khánh Hoài cũng lảo đảo, suýt thì ngã.
Toàn binh cứu viện hai đường Nam Bắc đều thất bại rồi, hắn tràn đầy lo lắng cho tương lai của Thiết Lâm Quân.
Advertisement
Người còn lo lắng hơn Khánh Hoài lúc này chính là nhà họ Đinh, nhà họ Trình ở trong thành Vị Châu.
Thiết Lâm Quân hiện giờ chỉ là bị bao vây trong núi, tạm thời không gặp nguy hiểm quá lớn, nhưng An Túc Quân và Vĩnh An Quân của hai nhà bọn họ đã tổn thất hơn nửa rồi, những người còn lại cũng đang gặp nguy hiểm cận kề.
Advertisement
Cho dù người Đảng Hạng không làm gì cả, chỉ bao vây như vậy, hai phương trận này cũng không thể chống đỡ nổi.
Dù sao bọn họ vội vàng kết trận, lương thực thực phẩm toàn bộ đều rơi vào tay người Đảng Hạng, đừng nói là ăn cơm, đến uống nước hoặc đi ngủ cũng trở thành hi vọng xa vời, bọn họ có thể tồn tại được bao lâu chứ?
Người Đảng Hạng có được nguồn cung cấp lương thực ổn định, còn có thể luân phiên nhau nghỉ ngơi.
Phụ tá của hai nhà xông vào phủ soái, khóc lóc mếu máo cầu xin Phạm tướng quân phái binh đi cứu quân đội nhà bọn họ.
Vĩnh An Quân và An Túc Quân là những đội quân có năng lực nhất của Trấn Tây đại quân, hơn hai nghìn binh lính sống đến hiện giờ đều là những binh lính ưu tú nhất, Phạm tướng quân cũng không muốn bỏ rơi họ, vì vậy vội vàng triệu tập các tướng lĩnh đến họp.
Các tướng lĩnh vẫn còn đang buồn bực vì hôm qua không giành được cơ hội đi cứu Thiết Lâm Quân, lúc này hay tin ai nấy cũng hồ hởi lao tới phủ soái.
Nhưng sau khi biết chuyện xảy ra với An Túc Quân và Vĩnh An Quân, tất cả đều chết lặng, không ai dám nhắc đến chuyện đi cứu viện nữa.
Trợ tá hai nhà Đinh, Trình quỳ xuống dập đầu cầu xin các tướng lĩnh xuất binh cứu đội quân nhà họ.
Nhưng không có bất kỳ ai tiếp lời, toàn bộ đều cúi gằm đầu xuống giả câm giả điếc.
Khánh Hoài tức giận chửi mắng om sòm, Phạm tướng quân cũng vô cùng thất vọng về các tướng lĩnh dưới trướng.
Hội nghị liền giải tán.
“Trịnh tướng quân, tối qua khi uống rượu, không phải ông nói nếu như có cơ hội, nhất định phải đi dạy dỗ cho đám người Đảng Hạng một trận, sao hôm nay lại không nói gì nữa?”
“Lão Lưu, ông còn có mặt mũi nói Lão Trịnh à? Hôm qua chẳng phải ông cũng nói Phạm tướng quân thiên vị, không chịu cho ông xuất binh khỏi thành sao? Hôm nay có cơ hội rồi, sao lại không đi nữa?”
“Đừng có đùa nữa, trong Trấn Tân Quân chúng ta, ngoại trừ Phạm Gia Quân dưới trướng Phạm tướng quân, đội quân có năng lực nhất chính là Thiết Lâm Quân, An Túc Quân và Vĩnh An Quân, bọn họ còn bị người Đảng Hạng hành cho mất xác, ta còn đi tới đó làm gì?
“Xem ra sau này chúng ta phải chăm chỉ luyện phương trận hơn nữa, lần này nếu như không phải có phương trận, e là Vĩnh An Quân và An Túc Quân đã xong đời từ lâu rồi”.
“Tiếc quá, Thiết Lâm Quân tạo ra phương trận lần này xong đời rồi”.
“Cái này thì không chắc, nhỡ Phạm tướng quân