“Khẩu khí của các ngươi cũng lớn nhỉ!”
Kim Phi bật cười.
Y cứ nghĩ đám thổ phỉ núi Thiết Quán chỉ đến xem guồng quay tơ rồi về mô phỏng theo.
Advertisement
Không ngờ đối phương lại muốn cướp guồng quay tơ, còn yêu cầu Kim Phi đích thân đưa tới.
Đã vậy còn uy hiếp Kim Phi sau này không được chế tạo guồng quay tơ nữa, cũng không được xây lò gạch và xưởng luyện gang.
Advertisement
Kim Phi chỉ là học giả, bây giờ tập hợp được một nhóm người đông đảo, chẳng phải đều dựa vào những thứ này sao?
Yêu cầu của thổ phỉ đã không còn là cắn một phát được cả miếng to nữa, mà là muốn ép chết Kim phi.
Trưởng làng đứng một bên nghe vậy cũng tái mặt.
Yêu cầu của thổ phỉ không chỉ cắt đứt con đường của một mình Kim Phi mà còn cắt đứt cả hy vọng của cả làng Tây Hà.
“Ta không thể đáp ứng điều kiện của các ngươi!”
Kim Phi lắc đầu chế nhạo: “Về thương lượng lại với ông cả của các ngươi rồi quay lại đây nói chuyện tiếp!”
“Ta đã nói rồi, ta đến không phải để đàm phán với ngươi, mà đến để thông báo với ngươi”.
Tên đầu sỏ nhỏ đứng lên: “Đừng có mà…”
Chưa nói hết câu, Kim Phi đã đập cái cốc trong tay vào mặt hắn ta.
Bộp!
Chiếc cốc được nung bằng đất sét bị vỡ thành từng mảnh, mặt bên phải của tên đầu sỏ bị cứa một đường, máu chảy ra ngoài.
Tóc, má và áo cũng ướt đẫm.
Trước cổng nhà xưởng bỗng chốc trở nên im ắng.
Ngoài Kim Phi, mọi người đều ngơ ngác.
“Thôi xong!”
Trưởng làng như bị rơi vào hầm băng.
Có đánh chết ông ta cũng không ngờ Kim Phi lại dám ra tay với tên thổ phỉ.
“Ngươi muốn chết hả?”
Hai mắt tên đầu sỏ đỏ ngầu.
Với bọn thổ phỉ, vết thương trên mặt không tính là vết thương nhỏ nhưng hành động của Kim Phi lại khiến hắn ta khó chịu hơn cả chém hắn ta một nhát dao.
Tên đầu sỏ trở tay cầm con dao dài đang găm xuống bên cạnh bàn, kết quả còn chưa động đến cán dao thì một mũi tên đã lao đến đánh văng con dài dao ra xa ba mét.
“Thuyên Tử ca”.
Mấy tên thổ phỉ khác vừa thấy thế bèn cầm dao lên lao đến trước.
Vèo vèo vèo!