"Ta tham gia!"
"Ta tham gia!"
Có lẽ bị cậu bé lây nhiễm, lúc này có ba nữ nhân lên tiếng muốn tham gia đội nữ binh.
Advertisement
Cũng có một vài cô gái muốn nhưng chưa thể hiện ngay lập tức, chắc là về bàn bạc với gia đình trước.
"Được rồi, sáng mai tất cả các cô đến sau núi cùng với A Bội đi".
Advertisement
Khánh Mộ Lam cười đáp.
Mấy nữ nhân biểu hiện luôn đều là những người nhà không có đàn ông, hoặc điều kiện sống rất khó khăn.
Xuất thân trong một gia đình như vậy, về cơ bản họ phải làm việc như nam giới, thể lực cũng không quá tệ.
"Tiện thể, các cô về chuẩn bị mỗi người một gói 30 cân, ngày mai sẽ dùng tới".
Khánh Mộ Lam nhắc nhở.
"Hiểu rồi".
Mấy nữ nhân cười đồng ý.
Từ lâu, họ đã biết sáng nào đội nữ binh cũng cõng một bao 30 cân chạy lê n đỉnh núi đối diện rồi lại chạy về.
"Mộ Lan cô nương, ta cũng muốn gia nhập đội nữ binh, nhưng phải bàn bạc với mẹ chồng. Ngày mai tìm cô được không?"
Một người phụ nữ hỏi.
Người đàn ông của cô ấy cũng chết trên chiến trường, mẹ chồng cô ấy giờ làm chủ gia đình.
"Được được, nhưng nếu người khác đến trước, đủ chỉ tiêu rồi thì cũng chịu đó".
Khánh Mộ Lam đáp.
"Vậy ta sẽ về hỏi ngay rồi sẽ trả lời cô liền".
Người phụ nữ quay lưng bỏ chạy về nhà.
Cũng có một số phụ nữ giống như cô ấy, vì sợ chậm chân sẽ bị người khác chiếm chỗ mất.
Bởi vì trong lòng bọn họ biết rất rõ, những người phụ nữ có mặt ở đây trên cơ bản đều sống ở gần cổng làng, cũng chỉ có vài người nghe thấy vụ ồn ào của Tiểu Ngọc và gia đình cô ấy liền chạy ra xem trò vui, còn hầu hết đều làm việc trong xưởng dệt, hoặc ngủ ở nhà sau ca làm đêm.
Chỉ với số lượng ít như vậy, đã có năm sáu người nói muốn gia nhập đội nữ binh, khi tin tức truyền ra, nhất định sẽ có thêm người muốn gia nhập.
Đến khi đủ chỉ tiêu, muốn tham gia cũng không được.
"Tiểu Ngọc, muội nghĩ kỹ chưa?"
Khánh Mộ Lam nhìn Tiểu Ngọc.
"Nghĩ kỹ rồi!"
Tiểu Ngọc gật đầu không do dự.
Hôm đó khi bọn cướp đánh tới, phụ nữ, trẻ em và người già yếu khác đều trốn ở núi sau, nhưng Tiểu Ngọc đã lẻn ra và nấp sau để theo dõi.