Mẫu Lão Hổ nóng lòng thúc giục.
“Rõ!”
Mấy tên gia nô xoa tay, cười gằn đi về phía hai người Đường Đông Đông.
Đúng lúc này, từ xa truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập.
Mẫu Lão Hổ quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy nhóm người xung quanh tránh ra nhường đường, hai chiến mã cao lớn phi tới.
Bụp!
Tên gia nô bê thùng phân không kịp tránh, bị ngựa của Kim Phi đá bay.
Cái thùng trong tay bay ra ngoài, cuối cùng rơi xuống dưới chân Mẫu Lão Hổ, bắn vào hết giày và váy của bà ta.
“Á…”
Mẫu Lão Hổ rú lên một tiếng, suýt chút nữa thì nôn ọe hết ra.
Kim Phi không quan tâm đ ến bà ta, nhảy xuống ngựa, liên tiếp hai đao chém đứt sợi dây thừng trói tỷ muội Đường Đông Đông.
“Phi ca, sao giờ huynh mới tới…”
Đường Đông Đông vẫn luôn nhẫn nhịn không khóc, lúc này không nhịn được nữa, lao tới chỗ Kim Phi bật khóc nức nở.
Vừa rồi cô ấy thực sự rất sợ.
“Không sao, ta tới rồi!”
Kim Phi vỗ lưng Đường Đông Đông, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, có ta ở đây, ai cũng không được làm hại muội!”
“Tên thư sinh nghèo kiết xác nhà ngươi, lại dám làm bẩn y phục của ta!”
Mẫu Lão Hổ vừa nói vừa vung roi quất vào người Kim Phi.
A Mai vẫn luôn cảnh giác xung quanh, thấy vậy liền định ra tay nhưng lại bị Kim Phi lạnh lùng ngăn lại: “A Mai, đứng im!”
Là một cao thủ được đào tạo bài bản, A Mai chỉ trong tích tắc đã phán đoán được rằng roi không thể gây ra quá nhiều sát thương cho Kim Phi, vì vậy cô ấy liền rút lại con dao găm trên tay.
Kim Phi khẽ nghiêng người, dùng lưng chặn lại nhát roi này.
Roi này Mẫu Lão Hổ vung ra trong lúc tức giận, dùng lực rất mạnh, chỉ nghe ‘bốp’ một cái, áo choàng phía sau Kim Phi xuất hiện một vết rách!
“Phi ca, huynh không sao chứ?”
Đường Đông Đông vừa rồi mới kìm được nước mắt, bây giờ lại trào ra như mưa.
“Đừng sợ, ta không sao, bên trong mặc áo giáp mà”.
Kim Phi mỉm cười chớp