Mục lục
Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gọi là con đường nhỏ này, độ dốc phải hơn 60 độ.  

Có chỗ còn như thẳng đứng.  

Từ đó leo lê n đỉnh núi thực sự không dễ dàng gì.  

Huống hồ đám người Lưu Dương còn vác túi trên lưng.  

Advertisement

“Các ngươi vác gì vậy?”  

Kim Phi đá vào túi.  

“Lương thực”.  

Advertisement

Lưu Dương nói: “Hầu gia… Hầu gia sợ mọi người… không tìm được gì ăn trên núi… bảo bọn ta mang số lương thực này tới… tiếp ứng cho mọi người trong lúc cấp bách”.  

“Các ngươi vác lương thực trên lưng, từ thành Vị Châu tới đây”.  

Kim Phi nhìn đống túi vải, rồi lại nhìn đám người Lưu Dương, nhất thời cảm thấy chua xót.  

Mỗi túi vải này nặng gần năm mươi cân.  

Đám người Lưu Dương nhất định không thể đi đường lớn, chỉ có thể men theo đường núi.  

Vác một cái túi nặng hơn 50 cân men theo đường núi, vất vả cực khổ không nói cũng có thể thấy được.  

Đôi dép rơm của một số người lính đã bị rách, và bàn chân của họ đẫm máu.  

“Mọi người vất vả rồi, Chung Ngũ, sắp xếp mấy người, mang lương thực về”.  

“Không vất vả, nên làm mà”.  

Lưu Dương cười cười, sau đó lập tức lấy ra phong thư được trong giấy dầu cẩn thận, nói: “Tiên sinh, Hầu gia gửi thư cho ngài”.  

“Hầu gia tỉnh lúc nào vậy, hồi phục thế nào rồi?”  

Kim Phi nhận lấy thư, không lập tức mở ra xem.  

Y có thể đoán được đại khái Khánh Hoài định nói gì.  

“Hầu gia tỉnh lại được vài ngày rồi, có thể xuống giường rồi, nhưng ta thấy sắc mặt vẫn không được tốt lắm”.  

Lưu Dương nói: “Ta nghe nói mấy ngày trước Hầu gia tới phủ đại soái xin binh cứu viện, tức giận đến mức vết thương bị nứt ra”.  

Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Thực chất lần này Hầu gia muốn đích thân tới đây tìm tiên sinh, nhưng bị ta và Lưu Quỳnh ngăn lại”.  

Câu phía sau hoàn toàn là đang nói giúp Khánh Hoài.  

Nhưng Kim Phi lựa chọn tin.  

Bởi vì y hiểu quá rõ vị trí của Thiết Lâm Quân trong lòng Khánh Hoài.  

Nếu không phải do chấn thương, chắc chắn không phải Lưu Dương dẫn người tới đây mà chính là Khánh Hoài.  

“Hầu gia tìm Phạm tướng quân xin cứu viện?”  

Kim Phi hỏi: “Có người tình nguyện xuất binh không?”  

“Có, An Tức Quân và Vĩnh An Quân xuất binh rồi, nhưng bọn họ còn chưa kịp tới Thanh Thủy Cốc đã bị Đảng Hạng đánh cho tơi tả, hơn năm nghìn người chỉ còn mấy trăm người quay về”.  

Lưu Dương thở dài. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK