“Tiểu Mai tỷ không dám ra sau núi, con đi cùng tỷ ấy”.
Con trai ngẩng đầu lên hỏi: “Cha, lần trước cha nói đón con và mẹ đến sống ở nhà gạch là thật sao?”
"Đương nhiên là thật”, Thiết Chùy nói: “Nhà gạch đã xây xong rồi, không phải cha về đón hai người đây sao?”
Advertisement
“Cẩu Đản, ta không lừa ngươi, ta tới nhà gạch sống đây!”
Đứa trẻ quay đầu, làm mặt hề với một đứa bạn, trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám trẻ, cậu bé theo Thiết Chùy xuống núi.
Advertisement
Gia cảnh của Thiết Chùy thực sự quá nghèo, ngoại trừ chiếc giường cũ kỹ sắp đổ lúc nào không hay, chỉ còn lại một chiếc bàn nhỏ bằng tôn.
Chẳng phải gói ghém gì cả, chỉ cần bê xoong nồi lên lưng, cộng thêm vợ con bên người là có thể chuyển nhà rồi.
Đi tới sườn núi, vợ Thiết Chùy - Tú Nương không khỏi quay đầu lại nhìn ngôi làng nhỏ dưới chân núi một lượt.
Cô ấy là người làng này, sống hơn nửa đời người ở đây, bây giờ bắt buộc phải rời đi.
“Tướng công, sau này chúng ta có còn quay lại được không?”
Tú Nương nhỏ giọng hỏi.
“Chúng ta tới thôn Tây Hà làm công, cũng đâu phải là đi tù, đương nhiên là có thể quay lại rồi”.
Thiết Chùy cười nói: “Chỉ sợ sau này nàng không muốn quay lại thôi”.
“Tướng công, đến lúc này rồi mà chàng còn định lừa ta à”.
Không ngờ rằng Tú Nương đột nhiên quỳ xuống đất: “Tướng công à, chàng bán ta đi là được, con trai là máu mủ của chúng ta đấy, chàng không thể bán cả con đi được”.
“Gì vậy?”
Thiết Chùy bị Tú Nương làm cho bối rối: “Vì sao ta phải bán nàng và con trai chứ?”
“Tướng công, số tiền mà mấy ngày trước chàng gửi về không phải là tiền bán ta và con thì lấy ở đâu ra?”
Tú Nương khóc lóc hỏi.
“Không phải ta đã nói với nàng rồi sao, là do ta tìm được công việc mới, được chủ ứng tiền trước cho”.
“Tướng công à, tại sao đến lúc này rồi mà chàng vẫn lừa ta?”
Tú Nương lau nước mắt nói: “Chàng làm gì mà người ta trả cho chàng một tháng 300 văn?”
“Ta…”
Mức lương 300 văn thời điểm này thực sự là một số tiền lớn, Thiết Chùy cũng không biết giải thích thế nào, đành thẳng tay tát cho vợ mình một cái.
“Ông đây dù có kém cỏi đến thế nào thì cũng sẽ không bán vợ bán con, mau đứng dậy đi theo ta”.
Mặc dù Tú Nương bị đánh, nhưng trong lòng lại thấy hơi nhẹ nhõm.
Cô ấy có thể cảm nhận được, chồng không lừa mình.
Đứng dậy đi theo Thiết Chủy, hỏi: “Chủ của chàng làm gì vậy?”
“Mở phường tơ kéo sợi”.