"Đông Đông là chưởng quầy, cô ấy quản sổ sách là đúng mà".
Kim Phi nói: "Hạ Nhi, nàng phải hiểu một sự thật, những việc chuyên nghiệp để cho người chuyên nghiệp làm, nàng chỉ cần quản lý người là được rồi, nếu không việc kinh doanh của chúng ta sau này càng ngày càng lớn, nàng làm sao có thể quản được?"
"Vậy cũng quá muộn rồi".
Quan Hạ Nhi vòng tay qua eo Kim Phi, vùi mặt vào cổ y và nũng nịu nói: "Tướng công, ta đi gọi Đông Đông qua, tối nay hai người chung phòng, ngày mai ta lên huyện làm cho hai người một tờ hôn thư, thế nào?
Dù sao Đông Đông sớm muộn gì cũng là của chàng, nếu chàng cưới muội ấy sớm hơn, ta có thể giao việc nhà cho Đông Đông".
Theo quy định của Đại Khang, với tư cách là vợ cả của Kim Phi, cô có thể quyết định việc lấy vợ lẽ cho Kim Phi.
"Dẹp ý nghĩ đó đi".
Kim Phi bất lực nói: "Nàng nghe ta nói, ta sẽ nhờ Đông Đông tính toán sổ sách cho nàng, khi về ta đối chiếu một chút là được".
"Được rồi ……"
Quan Hạ Nhi thấy Kim Phi có chút không vui, liền xoay người nhấc gói đồ từ giường lên: "Tướng công, quần áo đã sửa xong rồi, chàng có thể mặc thử".
Lần này, rất vừa vặn, khiến Kim Phi càng thêm thư sinh.
"Hạ Nhi, quần áo lần này sửa rất vừa".
Kim Phi cười khen ngợi.
"Đông Đông đã giúp đấy".
Quan Hạ Nhi có chút ngượng ngùng nói: "Gia đình muội ấy làm nghề dệt, từ nhỏ đã học nữ công.
Ở đây còn có một bộ khác, Đông Đông làm cho chàng đó".
Thấy cô lại định nói về đề tài Đường Đông Đông, Kim Phi vội ngắt lời: "Sau khi ta rời đi, khóa cửa hàng lại, không cho người khác vào, xưởng sẽ giao cho Đông Đông, còn có chuyện gì bên ngoài sẽ giao cho Lương huynh".
"Hiểu rồi".
Thấy Kim Phi bắt đầu nói chuyện làm ăn, Quan Hạ Nhi không quậy nữa mà lặng lẽ ngả vào trong vòng tay Kim Phi: "Tướng công, ta biết chàng sắp làm chuyện lớn, ta không thể ngăn cản chàng, nhưng chàng phải nhớ kỹ, ta vẫn ở nhà chờ chàng".
"Đừng lo, ta với Mãn Thương lần này không phải đi đánh trận, chỉ đi theo Hầu gia xem xét, bọn ta là quản gia của Hầu gia, không phải binh lính, gặp nguy hiểm, ta chạy đầu nước".
Kim Phi an ủi.
"Chàng chỉ nói vậy để dỗ ta thôi, có lần nào gặp nguy hiểm mà chàng không xông lên trước đâu chứ?"
Quan Hạ Nhi nói: "Lần đó gặp hổ là thế, hôm nay đi đánh thổ phỉ vẫn vậy..."
"Làm sao nàng biết hôm nay ta đi đánh thổ phỉ?"
Kim Phi cau mày: "Trịnh Phương nói cho nàng?"
Trịnh Phương này nhiều chuyện quá nhỉ.
"Không phải, đó là suy đoán của Đông Đông".
Quan Hạ Nhi nói: "Lần trước Hầu gia vào làng, chàng lại nghĩ là thổ phỉ, bảo chúng ta hãy chạy đi, coi bộ dạng còn giống như đang đánh thổ phỉ đến nơi.
Đông Đông sau đó đã nói với ta rằng tên đầu trọc đã đến nhà chúng ta cùng Tạ Quang có thể là một tên thổ phỉ.
Đông Đông nói, với tính của chàng, nếu gặp họa mà chưa giải quyết được thì chàng khó mà an lòng đi xa, vì vậy hôm nay, khi chàng cùng đám Hầu gia, Chung Ngũ rời đi, Đông Đông đã đoán ngay là chàng đi giết thổ phỉ".
"Đông Đông thực sự quá giỏi".
Kim Phi không khỏi ngưỡng mộ.
Chỉ với rất ít manh mối, về cơ bản đã có thể suy ra chuyện đã xảy ra.
Phải nói rằng khả năng suy luận của Đường Đông Đông thực sự quá siêu.
"Đúng vậy, Đông Đông thật sự rất giỏi".
Quan Hạ Nhi thán phục theo sau.
"Không được nói đến chuyện kết hôn với cô ấy nữa!"
Kim Phi nhanh chóng bổ sung một câu.
"Không nói thì không nói", Quan Hạ Nhi bị chặn lại hỏi: "Tướng công, tên đầu trọc là thổ phỉ ở đâu thế, chàng với Hầu gia giết hết chưa?"
"Đừng lo, kẻ bị bắt, kẻ bị giết, không còn một mống".
Kim Phi trả lời.
Bọn thổ phỉ ở núi Miêu Miêu không nhiều, chỉ có vài chục tên, gã đồng đội da đen to lớn của Trương Lương đều biết hết.
Khi Chung Ngũ bắt giết người, anh ta đã trốn trong bóng tối xác nhận điều đó.
Không sót một tên nào, tất cả đều bị tóm gọn.
"Tướng công giỏi nhất".
Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi đầy ngưỡng mộ.
"Tất nhiên".
Kim Phi đương nhiên không để ý đến vợ đang ngưỡng mộ y, y cười ôm Quan Hạ Nhi xuống giường: "Đã muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút được không?"
"Ừm..."
Quan Hạ Nhi thì thầm và vùi đầu vào vòng tay của Kim Phi.
Chẳng mấy chốc, đã có tiếng cót két phát ra từ chiếc giường gỗ.
Biết rằng Kim Phi sẽ đi xa, Quan Hạ Nhi vốn thường nhút nhát, tối nay đã phá lệ chủ động, mãi đến nửa đêm thì gian phòng mới yên tĩnh trở lại.
Kim Phi cảm thấy mình vừa chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài vang lên một tiếng trống trầm.
Đây là trống tập kết binh lính, trước khi xuất chinh đều sẽ đánh trống này.
Mặc dù Kim Phi không phải là lính, nhưng Khánh Hoài đã gõ trống rồi, không thể không rời giường.
Quan Hạ Nhi bật dậy sau tiếng trống đầu tiên, vội vàng giúp Kim Phi mặc quần áo.
"Không cần đâu, nàng cứ ngủ tiếp đi".
Kim Phi cảm thấy hơi tội lỗi sau khi giày vò Quan Hạ Nhi suốt cả đêm qua.
"Chàng chuẩn bị xuất chinh, sao ta có thể ngủ nướng được, Không dậy sớm chút đã là tham ngủ rồi".
Quan Hạ Nhi vén mái tóc rối bù ra sau tai, chạy lon ton chuẩn bị đồ rửa mặt cho Kim Phi.
Đại Khang không có bàn chải đánh răng, vì vậy y đã dùng một cành liễu có lông nhúng một chút muối và chọc vào miệng để đánh răng.
Kim Phi lúc đầu không quen, nhưng bây giờ đã có thể chấp nhận nó.
Khi Kim Phi đi ra, các lính canh đã tập trung ở khoảng không gian trống trong sân.
Dì Lưu đang nắm tay Chung Ngũ và dặn dò điều gì đó.
Đường Đông Đông đứng trong góc nhìn xung quanh, thấy Kim Phi đến gần, liền vội vàng chào hỏi.
"Phi huynh, huynh là người đọc sách, không phải quân nhân, đừng ra chiến trường..."
Đường Đông Đông mắt đỏ hoe, thì thào.
"Đừng lo".
Kim Phi nhìn Đường Đông Đông thật sâu: "Đông Đông, cô là một cô gái thông minh.
Khi ta không ở nhà, nhờ cô chăm sóc xưởng và Hạ Nhi, Tiểu Nga cho ta".
"Ta sẽ".
Đường Đông Đông nặng nề gật đầu.
Trương Lương mang theo Mãn Thương và gã da đen to lớn đến, sau khi giải thích một số biện pháp chú ý an toàn, hắn kéo Kim Phi sang một bên: "Mãn Thương giao cho cậu, ra tiền tuyến, nó không nghe lời cứ đạp nó cho ta".
"Biết rồi".
"Còn một chuyện nữa", Trương Lương lại chỉ vào gã da đen to lớn: "Thời gian của lão Hắc sắp hết rồi, ta muốn để huynh ấy đến nhà cậu giúp đỡ, cậu thấy sao?"
"Không vấn đề, Lương huynh quyết là được rồi".
Kim Phi nói: "Ta đã nói với Hạ Nhi và Đông Đông là khi ta không ở nhà Lương huynh đừng đi giao hàng mà hãy ở nhà giữ nhà".
"Phi Tử, cậu đừng lo, chỉ cần ta không chết, ở nhà sẽ không có chuyện gì đâu".
Trương Lương vỗ ngực nói.
"Được".
Kim Phi gật đầu, muốn nói thêm vài lời thì Khánh Hoài đi tới.
Chung Ngũ đã chuẩn bị sẵn xe ngựa ở đó: "Tiên sinh, đã đến lúc phải đi rồi".
Kim Phi vỗ vỗ vai Trương Lương, lại ôm Quan Hạ Nhi rồi lên xe ngựa.
Bùm!
Tiếng trống lại vang lên.
"Ra đi trùng trùng, thắng lợi trở về!"
Gia nhân và người hầu trong nhà đồng loạt hét lên.
Nhưng không ai khóc.
Kể cả Quan Hạ Nhi, người thích khóc nhất, cũng cắn chặt môi không rơi một giọt nước mắt nào.
Bởi vì tất cả phụ nữ ở Đại Khang đều biết rằng khi đưa đàn ông xuất chinh, khóc là điều xấu.
"Thắng lợi! Thắng lợi! Thắng lợi!"
Các thị vệ của Khánh Hoài đồng thanh đáp lại ba lần, vỗ ngựa và đi vào sương sớm..
Danh Sách Chương: