"Ừm, chuyện này không được phép khinh thường".
Kim Phi vỗ vai Thiết Ngưu: "Sắp xếp mấy người cùng ta về dắt ngựa, Lương ca huynh đi tìm Khánh Mộ Lam một chuyến, mượn ngựa chiến của binh lính nữ cho chúng ta dùng".
Advertisement
Ba tiểu đội có gần hai mươi người, Kim Phi chỉ mang về mấy con ngựa chiến từ thành Vị Châu về, cho dù có thêm mấy con của đại đương gia cũng vẫn không đủ.
Chỉ có thể mượn ngựa chiến của các binh lính nữ.
Advertisement
"Được".
Trương Lương xoay người rời đi.
Khi Kim Phi và Thiết Ngưu về Đả Cốc Trường, Trương Lương và bính lính nữ đã đến được một lúc.
"Tiên sinh, nghe Lương ca nói, ngài muốn đến núi Thiết Quán?"
Tóc Khánh Mộ Lam còn chưa khô, cô ấy tùy ý buộc đuôi ngựa sau đầu, mặc một bộ chiến giáp do Kim Phi thiết kế riêng, trông có vẻ chắc chắn.
"Đúng vậy", Kim Phi gật đầu.
"Tất cả mọi người đều đi sao?"
Khánh Mộ Lam hỏi: "Tù binh thì sao?"
"Ta mang theo ba tiểu đội, hai tiểu đội còn lại ở lại trông tù binh".
Kim Phi nói đến đây: "Đúng vậy, nếu cô rảnh không có chuyện gì cũng có thể đến giúp".
"Ta vừa mới hỏi mấy tù binh, còn hơn mấy chục thổ phỉ ở núi Thiết Quán, lại chiếm ưu thế về địa hình, ngài mang theo chưa đến hai mươi người, có đủ không?"
Dù vừa mới chứng kiến năng lực tác chiến của Kim Phi, nhưng Khánh Mộ Lam vẫn hơi hoài nghi.
Bởi vì nguyên nhân lớn nhất cho thắng lợi lần này là Kim Phi chuẩn bị đầy đủ mà thổ phỉ chui vào vòng mai phục của mình, trở thành cái bia cho máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, bị đánh cho tàn phế.
Nếu như thổ phỉ không khinh địch, trước khi vào thôn phái người dò la tình hình, hôm nay ai thắng ai thua còn chưa rõ đâu.
Mà tình hình núi Thiết Quán lại khác, Kim Phi không có cách nào mai phục trước, chỉ có thể tấn công.
Trong trận chiến, tấn công là kịch liệt nhất, phương pháp chiến đấu tàn khốc nhất không chỉ có một.
Số lượng người bên tấn công nhất định phải nhiều gấp mấy lần bên phòng thủ mới giành được lợi thế.
Ví dụ ở núi Thanh Thủy, Kim Phi chỉ mang theo một trăm Thiết Lâm Quân canh giữ con đường nhỏ, chặn được thế tấn công của cả nghìn người Đảng Hạng.
Mà bây giờ Kim Phi trở thành bên tấn công, đương nhiên sẽ gặp khó khăn.
Đây cũng là lý do Trịnh Phương mãi mà chưa đánh bại núi Thiết Quán.
"Ta sắp xếp mấy thuộc hạ ở bên này, đã sớm đánh nhau với thổ phỉ canh giữ núi, ta muốn đi xem xem, nếu thực sự không ổn thì bao vây núi Thiết Quán rồi từ từ nghĩ cách".